Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Ngọn tóc sương mù

    Tác giả:

    Tôi từ rừng núi hoang vu
    Về đây ngọn tóc sương mù chưa tan
    Tay tôi đôi nhánh khô vàng
    Lòng tôi cỏ úa cổ khan giọng cười
    Níu đời tìm chút yên vui
    Lẫn trong khói bụi nụ cười chiêm bao
    Nhớ em tình thoáng đêm nào
    Đèn treo mắt đỏ lửa sầu đêm nay

    Tôi về ngơ ngác đôi tay
    Chân đi hồn rã áo bay lạ người
    Vẫn mình trên phố ngược xuôi
    Nghe trong cơn rộn tiếng đời héo hon
    Mai đây bỏ lại phố phường
    Bụi se cát mỏi trên đường tôi đi.

  • Một bông hồng nở giữa tim anh

    Tác giả:

    […]

    Em yêu dấu, đây là lần thứ nhất
    Trong đời mình anh thấy quá hân hoan
    Anh muốn nói với muôn người trên mặt đất
    Rằng nơi đây sắp hết điêu tàn

    Và có thể nào đêm nay không còn tiếng súng
    Không còn nghe tiếng còi hụ giới nghiêm
    Ba giờ sáng xuống Ngã Tư Quốc Tế
    Ăn một tô mì thơm ngát bình yên

    Có thể nào sáng mai trên thành phố cũ
    Người ta bảo nhau: hôm nay hòa bình
    Người ta dắt nhau trên đường trẩy hội
    Riêng một bông hồng nở giữa tim anh

    […]

  • Sau những năm đi xa trở về, viết bài thơ ngày giỗ Má

    Tác giả:

    […]

    Nhà tôi nghèo trống trước trống sau
    Vách liếp che không ngăn được gió mùa
    Mái tranh dột trời mưa dùng thau hứng nước
    Chiếc bàn gỗ mọt ăn đêm ngày kẽo kẹt
    Chiếc giường tre sắp làm củi đốt
    Manh chiếu thấm mồ hôi
    Mùng mền thâm niên thủng lỗ
    Đêm tôi nằm co đắp mền không đủ ấm
    Hai bàn tay tôi kẹp vào đùi
    Nghe chó sủa sợ ma và bóng tối
    Tuổi thơ tôi có những đêm dài tiếp nối
    Giấc mơ nào cũng nước mắt rưng rưng.

    […]

    Ba tôi làm con gà trống chạy rông
    Tha về từng hạt gạo nuôi đàn con ốm đói
    Anh chị tôi đội nón mê mặc quần dưới rốn
    Bỏ học đi ra đồng mót lúa
    Những đứa em tôi mặt mày lem luốc
    Mũi chảy thò lò và khóc đòi ăn
    Tôi giữ em không kể sáng trưa chiều.

    Tay chân tôi khẳng khiu mà bụng rất to
    Tôi nằm ngửa cho em vỗ bụng làm trống
    Những đứa em tôi không biết cười
    Bởi trên đời chẳng có gì vui
    Tôi nắn những hòn bi
    Những con trâu bằng đất sét làm đồ chơi
    Khi em chán tôi bò bốn chân làm ngựa
    Em cưỡi đi quanh quẩn trong nhà
    Ngày nào tôi cũng giữ em
    Ngày nào em tôi cũng khóc

    […]

  • Khi em mười sáu

    Tác giả:

    Cho tôi xin nửa bóng trăng ngoài
    Với nửa mùa thu trong mắt ai
    Lá rụng bao nhiêu hè phố cũ
    Sao nghe lòng rưng rưng nhớ người
    Đêm biếc cành soan, thơm giấc mơ
    Đầu hiên hoa trắng nở bao giờ
    Em mười sáu tuổi trăng mười sáu
    Áo lụa phơi buồn sân gió xưa

    […]

    Tôi dối lòng tôi trăng sắp mờ
    Trăng mờ em sẽ thấy bơ vơ
    Sẽ thương cho những con đường cũ
    Và nhớ bao nhiêu lối hẹn hò
    Nhưng hẳn là em không nhớ đâu
    Giấc mơ còn mát ánh trăng sầu
    Hoa còn thơm tuổi đời trên má
    Mùi áo còn say muôn kiếp sau

    […]

  • Tặng vật tỏ tình

    Tác giả:

    […]

    Tặng cho em cuộc chiến hung tàn
    Trên quê hương của bao nhiêu bà mẹ
    Nơi đồng bào ta ăn bom đạn thay cơm
    Nơi lá chuối khô được nối làm khăn tang
    Vẫn không đủ để chít đầu con trẻ

    Tặng cho em ròng rã hai mươi năm
    Hai mươi năm bảy ngàn đêm đại bác
    Bảy ngàn đêm tiếng đại bác ru em
    Em đã ngủ chưa hay em còn thức

    Trên chiếc võng đung đưa giữa hai đầu tan nát
    Râu tóc trắng phơ trùm kín tuổi mười lăm
    Con sông máu tanh dìm chết trăng rằm
    Những mặt trời không bao giờ biết mọc

    Ta còn đó em ơi biết bao tặng vật
    Còng sắt đeo tay, bao cát gối đầu
    Hầm chông nhọn gãi lưng, xe vòi rồng rửa mặt
    Biết chọn cái nào để gửi cho nhau

    […]

  • Nhà tôi

    Tác giả:

    […]

    Đây đống rơm khô dưới gốc gòn
    (Là nơi tôi rải mộng lang thang)
    Chờ em từ thuở con trăng tối
    Cho đến trăng đầy em mới sang

    Thèm quá nồi canh chua cá lóc
    Chút bông so đũa cọng rau non
    Ai lên phố thị mà không nhớ?
    Mùi vị dưa nồng điên điển thơm

    Mười mấy năm rồi đi biệt xứ
    Nhà tôi còn đó mẹ tôi không?
    Nghe thương những cánh chim tu hú
    Mãi gọi bên sông điệp khúc buồn.

  • Không đề IV

    Tại sao lại so với kẻ ăn mày
    Để vắt lấy một chút tự mãn rằng: hơn

    Tại sao lại tự an ủi rằng: sống là may
    Để tiếc mướn thương vay những người đã khuất

    Trong đời nghèo và trong chiến tranh
    Con người vẫn tìm ra một lối rất chật
    Để chuôi qua

    Có người rất thực thà
    Sung sướng mừng vui về điều đó
    Và quên đi một điều:
    Ta đã bị thu mình rất nhỏ…