Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Nhà tôi

    Tác giả:

    […]

    Đây đống rơm khô dưới gốc gòn
    (Là nơi tôi rải mộng lang thang)
    Chờ em từ thuở con trăng tối
    Cho đến trăng đầy em mới sang

    Thèm quá nồi canh chua cá lóc
    Chút bông so đũa cọng rau non
    Ai lên phố thị mà không nhớ?
    Mùi vị dưa nồng điên điển thơm

    Mười mấy năm rồi đi biệt xứ
    Nhà tôi còn đó mẹ tôi không?
    Nghe thương những cánh chim tu hú
    Mãi gọi bên sông điệp khúc buồn.

  • Không đề IV

    Tại sao lại so với kẻ ăn mày
    Để vắt lấy một chút tự mãn rằng: hơn

    Tại sao lại tự an ủi rằng: sống là may
    Để tiếc mướn thương vay những người đã khuất

    Trong đời nghèo và trong chiến tranh
    Con người vẫn tìm ra một lối rất chật
    Để chuôi qua

    Có người rất thực thà
    Sung sướng mừng vui về điều đó
    Và quên đi một điều:
    Ta đã bị thu mình rất nhỏ…

  • Nếu như không nói

    Tác giả:

    […]

    Nước mình, chưa một ngày vui! Con đò không khách, tối rồi. Ngủ đi! Rặng bần gió thổi làm chi để lao xao lá, có gì lao xao? Có con dế núp bên rào, chân mây nó tưởng ai chào nó xa…

    Em ơi buồn đến vỡ òa trong anh nước mắt thương nhà nhớ quê. Mẹ đi chợ sớm trưa về, miếng ăn ngon nhất mẹ chìa cho con. Mẹ xinh tươi, mẹ héo mòn. Cha đi đánh trận, biết còn hay không? Hai mươi năm bếp lửa hồng, hai mươi năm đó núi rừng tro than! Rồi hòa bình… Rồi lang thang… Con Hồng cháu Lạc bỏ đàn chia tay… Người góc núi, kẻ chân mây, bốn ngàn năm sử vẽ đầy thê lương…

    […]

  • Nhân một đám cưới, thử nói về tình yêu

    Tác giả:

    […]

    Cái thiệp cưới trên tay ấm áp màu trời
    Tôi gọi vợ mình và biết mình có lỗi
    Tất bật ăn làm, quên ngày mình cưới
    Trước hạnh phúc bạn bè, em có trách anh không?
    Bỗng nhiên gặp một phút rưng lòng
    Tôi nắm tay vợ mình, cố mường tượng ra lần thứ nhất mình đã nắm
    Cái bàn tay bây giờ khác lắm
    Nếp nhăn chảy qua thời mình yêu…

    […]

    Bạn mình lấy vợ em có vui không?
    Cái anh chàng lênh khênh tưởng như đi suốt đời mình không cần chỗ tựa
    Cái anh chàng có thể làm thơ bằng tiếng mẹ mình và giảng thơ bằng ngoại ngữ…
    Tính tế và cởi mở
    Thường mang đến niềm vui cho đám đông…

    Cái anh chàng đôi lúc tưởng có gì rồi mà hóa ra không
    Và đột ngột đang không thành có
    Như sáng nay bàn tay của gió
    Lật tờ vui: cái thiệp cưới trên bàn!
    Thế là thật rồi
    Cuộc sống qua trang
    Hai bạn sẽ gặp trên vở mình những gì chúng tôi đã viết
    Hạnh phúc tuyệt vời và yêu cầu quyết liệt
    Đối mặt ta phía trước con đường…

    […]

  • Mùa vông Phan Thiết cũ

    Tác giả:

    Hè rồi… Phan Thiết đỏ hoa vông, tôi ở xa xôi nhớ quá chừng! Nhớ chỗ mình sinh, mình được lớn, một thời thơ dại vượt con sông. Con sông đầy xác hoa vông rụng quấn quyện chân cầu không muốn trôi… Mà biết bao nhiêu người bỏ xứ, đi đâu? Có thể cuối chân trời! Phan Thiết của tôi và của bạn, sáng nay ai nói rất buồn hiu. Tôi ngồi với bạn bên hè phố, khuấy cốc cà phê tưởng thấy chiều! Chút khói chiều vương vương hoa vông. Phan Thiết khi không nhớ não nùng. Xe ngựa cọc cà đi cọc cạch, bạn buồn khuấy mãi muỗng coong coong… Đó, hồi Phan Thiết còn xe ngựa, con ngựa đôi khi hí giữa đường. Giờ, giữa đường đây, trời đất khách. Thuốc tàn mấy điếu khói vương vương…

    […]