Tràng An này
[…]
Ta đi tìm Thị Lộ
Để em chờ Ức Trai
Không hay còn hy vọng
Tràng An mộng mơ này…
[…]
Ta đi tìm Thị Lộ
Để em chờ Ức Trai
Không hay còn hy vọng
Tràng An mộng mơ này…
Bốn giờ… chưa thấy sương sa xuống. Thành phố đèn vàng vẫn sáng trưng. Người đi bỏ báo dừng xe lại, mở cái thùng ra để một chồng…
Tôi ngồi hút thuốc hàng hiên lạnh. Khói quyện, không dè sương bốc theo! Rồi năm giờ sáng, đèn chưa tắt, thành phố như ai đắp vải điều!
[…]
Lịch lốc mấy ngày chưa xé:
– Nhà không ai hút thuốc lào
Guốc gỗ gầm giường đế cao:
– Vợ đang đi làm, người thấp
Nước nguội đựng đầy chai cốc:
– Từ lâu lọ đã hết chè
Bao tải buộc sẵn sau xe:
– Gạo sổ dạo này đong khó…
Bạn đến thăm nhà tôi đó
Cần chi hỏi chuyện gia đình
Biết nhìn là nghe rất rõ
Những lời giới thiệu lặng thinh.
U ốm nằm nhà
Không ra đồng được
U đắp kín chăn
Mặt quay vào vách
Em vẫn đi học
Đường xa càng xa
Người em ở lớp
Bụng em ở nhà.
U uống thuốc chưa?
Hạ rồi cơn sốt?
Vắng vẻ một mình
U vui sao được.
[…]
Đây Tha La xóm đạo,
Có trái ngọt, cây lành.
Tôi về thăm một dạo,
Giữa mùa nắng vàng hanh,
Ngậm ngùi, Tha La bảo:
– Đây rừng xanh, rừng xanh,
Bụi đùn quanh ngõ vắng,
Khói đùn quanh nóc tranh,
Gió đùn quanh mây trắng,
Và lửa loạn xây thành.
Viễn khách ơi! Hãy dừng chân cho hỏi
Nắng hạ vàng ngàn hoa gạo rưng rưng
Đây Tha La, một xóm đạo ven rừng.
Có trái ngọt, cây lành im bóng lá,
Con đường đỏ bụi phủ mờ gót lạ
[…]
Khách ngoảnh mặt nghẹn ngào trông nắng đổ
Nghe gió thổi như trùng dương sóng vỗ.
Lá rừng cao vàng rụng lá rừng bay…
Giờ khách đi. Tha La nhắn câu này:
– Khi hết giặc, khách hãy về thăm nhé!
Hãy về thăm xóm đạo
Có trái ngọt cây lành
Tha La dâng ngàn hoa gạo
Và suối mát rừng xanh
Xem đám Chiên hiền thương áo trắng
Nghe trời đổi gió nhớ quanh quanh…
Tôi đang mơ giấc mộng dài
Đừng lay tôi nhé cuộc đời chung quanh
Tôi đang nhìn thấy màu xanh
Ở trên cây cỏ rất lành rất thơm
Tôi đang nhìn thấy màu hồn
Của tôi thay đổi luôn luôn theo trời
Hoàng hôn mầu đỏ mây tươi
Bình minh nắng trắng ấm trôi vào lòng
Những vì sao tím rất trong
Mảnh trăng vàng rỡ chờ mong tôi nhìn
Tôi đang nhìn thấy trong tim
Tình yêu bay những con chim tuyệt vời
Đừng lay tôi nhé cuộc đời
Tôi còn trẻ quá cho tôi mơ màng.
Pleiku thân yêu
Nơi tôi sống mười năm với sương buông
nên sớm nên chiều
Với cơn mưa dầm dề buốt lạnh
Từng đọt nắng vàng rót mật mỗi mùa hoa
Con đường em đi qua
Như chiếc cầu vồng xanh mong đợi
Như lá thư tình chưa tới
Hàng thông cao xao xuyến, thầm thì
Thị xã nhỏ ngỡ bàn tay em, quyến luyến
Mỗi bước chân bậc đá gập ghềnh
[…]
[…]
Xưa em thả tóc
Hai tà áo bay
Gió lùa qua dốc
Thơm mùa măng mai
[…]
[…]
Trên đường chạy giặc
Mẹ em trúng bom
Chết phanh thây chẳng chiếu chẳng hòm
Đầu bết tóc mắt trừng bên bờ ruộng
Mẹ em tội tình chi chết oan chết uổng
Ôm đầu người khóc giữa đạn bom rơi
Trời ác chi ác rứa hở ông Trời
Sao mẹ nỡ bỏ con giữa vùng bom đạn
Gom xác mẹ giấu bên bờ Thạch Hãn
Chạy tháo thân bu được đít xe đò
…
Bây chừ Quảng Trị đã xa
Xa luôn giòng Thạch Hãn
Và khúc sông mẹ nằm chờ mai táng…
[…]
[…]
Em dấu yêu, rồi một mai đất nước thanh bình anh đưa em về đất người tình, con chim nhỏ nép bên lòng thương bạn, em sẽ gặp dòng sông Thu Bồn mấy ngàn năm lịch sử bi thương, em sẽ gặp con đường đầu tiên anh tập bước đi, vệ cỏ đầu tiên anh yêu mến thiên nhiên. Em sẽ gặp con chim sẻ trong bờ tre ríu rít bao nhiêu lâu quên mất giọng reo mừng nắng mới. Chúng ta sẽ ngồi bên bờ giếng trong, hái từng chùm hoa dại tặng nhau mà nước mắt đầm đìa.
Những mảnh khăn sô xé từ chiếc áo trắng tinh thời các bà mẹ chúng ta còn con gái. Những nấm mồ xanh cỏ xanh cây yên ngủ ngàn đời. Những mái nhà tiêu tan. Những nền nhà trơ cột cháy tàn tro nám đen màu đất. Tất cả bỗng hồi sinh thương đứa con trở về sau bao năm binh biến. Những miếng cơm khô dân mình chan nước mắt, những miếng đất khô dân mình tưới mồ hôi, chúng ta lớn lên trong đói nghèo và lửa đạn, yêu nhau tội nghiệp vô cùng. Em hãy mãi là cô bé con từng buổi chiều thứ bảy theo chân các soeurs vào thăm cô nhi viện, em hãy mãi là kẻ có lòng nước mắt rưng rưng thương một người già nua bơ vơ giữa bến xe đò khi buổi chiều vội vàng buông xuống. Hỡi em, những chiếc nón bung vành, những chiếc áo rách vai, những chiếc vú nhay hoài không ra sữa, những tiếng khóc nghẹn ngào trong cơn đói xót xa nằm bên lòng mẹ, là quê hương, là ruột thịt, là tình yêu mình gắn bó. Anh bỗng khóc tình cờ khi bước ra khỏi quán, lòng ngậm ngùi thương đống rác vun cao, mơ một ngày đất sạch đất thơm đất nồng hương cây trái. Anh bỗng thương những ngày tháng vô tâm em khóc lặng thầm trong đắng cay sầu tủi trong biền biệt mù sương anh mãi tận trời nào.
[…]