Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Địa chấn ở Cali

    Nàng đang ngủ giấc ngủ đầy ánh sáng
    Giấc ngủ đầy thinh âm
    Khi địa cầu cựa mình lên tiếng than dài
    Mặt đất vỡ ra những vùng đầy bóng tối
    Những giòng sông vặn mình bối rối
    Những chiếc cầu xô lệch đến chân mây
    Khói tím bay mù qua đầu núi
    Núi bàng hoàng với hỏi vầng trăng
    Cố nhớ lại mình bao nhiêu tuổi

    Nàng đang ngủ say cơn mộng tuyệt vời
    Khi cơn địa chấn đi ngang thành phố
    Ngàn ngàn vì sao đổi ngôi
    Mặc áo trắng cư tang ngàn vì sao đi mất
    Mặt đất rao giảng bài học đời trong khoảnh khắc
    Bằng đôi tay mở rộng vực muôn trùng
    Người ở lại bên bờ thăm thẳm
    Soi thấu dĩ vãng tương lai
    Nghiêng lòng xuống hàng hàng lệ thẳm
    Chiêm nghiệm cuộc phù trầm

    […]

  • Người hoa khôi áo rách

    […]

    Cây bạch đàn trước cửa nhà em đang còn hay đã mất
    Sao anh hình dung như có vết thương
    Đang loang ra trong vũng nước vô thường
    Truyền tín hiệu đến ngậm ngùi vô tận
    Anh có nghe chuyện đời em lận đận
    Những chuyến đi buôn những chuyến xe đò
    Tiếng nói sau lưng lời chua chát nhỏ to
    Dòng lệ em khô nhưng vẫn là dòng lệ mặn
    Đã qua chưa ôi cái thời đăng đẳng
    Đứng bên kia sông cũng ngó thấy điêu tàn

    […]

  • Xa nhà được tin mẹ mất

    Tác giả:

    Gió lay hoa khế xuống đồi
    Nửa khuya trăng rụng mẹ tôi qua đời
    Đường xa đất lữ mịt trời
    Mù sương lá lệ suối ngời hình xưa
    Xé mây một dải khăn thưa
    Quấn đầu tang mẹ hồn thừa thãi đau
    Tin như sét đánh dồn mau
    Mà sao cứ ngỡ trước sau mẹ còn
    Mai này đem tấm lòng son
    Trở về đẩy liếp mới thon thót người
    Vắng sân phòng lạnh một trời
    Sụp đè xuống cả mình tôi một mình

    […]

  • Anh đã đến phải không

    Anh đã đến phải không?
    Vào một ngày nhiều gió
    Giẫm lên rất nhiều mảnh vỡ
    Vượt qua rất nhiều gai chông

    Anh đã đến phải không?
    Thuở mắt em còn trong như nước
    Thấy chân trời phía trước
    Một bình nguyên hoa hồng

    Anh đã đến phải không?
    Trên cỗ xe cổ tích
    Giọt mưa nào cũng thành nốt nhạc
    Tia nắng nào cũng hóa kim cương

    […]

  • Trẻ em trên mặt đất III

    […]

    Nắm vỏ bào dưới chân cột điện
    Thành phố nằm sau mưa
    Lời hát ngây thơ đứa trẻ:
    Con bò nâu
    Mảnh giẻ cũ cháy về

    Tôi lắng nghe
    Tôi sờ thấy những vụn thủy tinh
    Tiếng hát của em
    Mẩu pha-lê cháy vỡ
    Và tôi tin nắm vỏ bào

    Ngọn lửa dưới chân cột đèn
    Tiếng hát các em
    Tôi lạc giữa một mùa đông
    Những đứa trẻ đầu trần
    Ngồi đốt lửa dưới mưa và hát.

  • Chỉ còn thơ và nỗi cô đơn con người

    […]

    Tôi tin vào điều ấy
    Không phải bởi ngày qua thấy bạn trên giường bệnh
    Gương mặt tái nhợt cố nở một nụ cười khó khăn
    Như muốn nói: tôi không thể nghỉ ngơi
    Khi bài thơ đáng viết nhất vẫn đang còn phía trước

    Nhưng bạn đã từ bỏ cõi sống này vào một sớm mai
    Nơi có những nỗi đau không cách gì chữa được
    Chỉ còn thơ và nỗi cô đơn con người
    Sau tất cả mọi cô đơn.

  • Miền diệu vợi

    Tác giả:

    Nơi ngày xưa bọn mình quen nhau
    Quán cũ đã thay màu sơn kí ức
    Nụ hôn rơi cũng làm anh buốt ngực
    Năm tháng lạ lùng chẳng đợi chờ ai.

    Em có lặng im nghe những tàn phai
    Thành phố vào đông cơn gió nào lạnh buốt
    Tê tái làm sao khi bàn tay đã tuột
    Yêu thương mỏng manh sợi chỉ rối lòng…

    […]

  • Người hát tình ca

    Tác giả:

    […]

    Bản nhạc chưa kịp nhớ gam
    Lạc điệu trên phím dương cầm lạnh
    Đôi mắt ráo hoảnh
    Người nghệ sĩ ngừng chơi.

    Bọn trẻ dưới sân xô đuổi nhau cùng những nụ cười
    Huyên náo cả buổi chiều đầu tháng mười hai
    Từ ban công nhà ai
    Tiếng radio cũ kĩ.

    Phía ấy có người nữ ca sĩ
    Hát giọng soprano
    Tập xướng âm vào lúc bảy giờ
    Cả khi nóng nực lẫn khi lạnh giá…

    Nhiều khi
    Tôi thấy mình rất lạ

    […]

  • Ngày tháng trôi đi

    Tác giả:

    Ngày cũng vừa xanh dáng tịch liêu
    Đường xa sầu tiếp với mây chiều
    Bầy chim én cũ qua thành phố
    Về gọi thời gian vỗ cánh theo

    Thôi trả cho giòng sông tối đen
    Trả cho người đó những ưu phiền
    Còn đây chút tủi hờn thơ dại
    Rồi cũng xa vời như lãng quên

    Mắt dõi theo vừa ngút bóng cây
    Đường chia năm bảy dấu chân bày
    Tôi hồn vẫn đứng yên như tượng
    Trông tháng ngày đi trên cánh tay.

  • Gửi người áo trắng

    Tác giả:

    […]

    Ta đã cất tà áo dài ngày nọ
    Cả những câu thơ biết khóc, biết cười
    Cả một thời không biết mình trẻ dại
    Trong trẻo vui đùa mười tám, đôi mươi

    Cả tình yêu, tà áo dài, cánh phượng
    Ta ngỡ sẽ theo chân đến suốt cuộc đời
    Câu thơ viết cái năm mười chín tuổi
    Hai mốt rồi – đã biết chỉ thơ thôi

    […]