Chiều
Heo may rắc mảnh vàng xuống cỏ
Nắng phai màu trên những mái phố cong
Trái bàng rụng, chiều cô độc vỡ
Ta ngồi, ta hát một lời mong.
[…]
Heo may rắc mảnh vàng xuống cỏ
Nắng phai màu trên những mái phố cong
Trái bàng rụng, chiều cô độc vỡ
Ta ngồi, ta hát một lời mong.
[…]
Hoa điệp vàng tháng ba
Những phố mùa mưa xa
Một tên người vừa nhớ
Một tên người vừa quên ….
Những phố dài anh đi
Mái nhà lên rêu xám
Chút tình nào phơi mưa
Em không là rêu bám
[…]
[…]
Dẫu bây giờ không được nắm tay em
Mắt trong mắt như cái thời lửa cháy
Nhưng hãy lọc trong tàn tro đen ấy
Có những điều đốt mãi chẳng thành tro.
Trông kìa, máy tuốt
Rung triệu vì sao
Đầy sân hợp tác
Thóc vàng xôn xao
Máy tròn xoay tít
Núi thóc dần cao
Máy không biết mệt
Cười reo rào rào
[…]
[…]
gối tay nằm giữa lặng im
giật mình, hai mắt ướt nhèm cả hai
muốn vùng dậy, bứt đôi tai
hét vang mà chạy ra ngoài cô đơn.
[…]
Em như một mảnh trăng chìm
Cầm lên thì vỡ, đứng nhìn thì đau.
[…]
[…]
Có những cái nắm tay cuối đời không biết nói lên được điều gì
lúc người kia lãng quên và người này còn nhớ
một người nắm tay mình bước đi, vậy thôi, chẳng cần hỏi rõ
quen hay lạ thì cái nắm tay cũng đã là một điểm tựa
nhắc nhở mình cần nhau…
Buổi chiều đó có thể là một ngày mùa đông rét mướt trên đầu
cho người này hôn người kia qua vệt môi chung trên tách choco nóng
buổi chiều đó có thể là một ngày mùa hè mệt nhọc
cho người kia thấm giọt mồ hôi của người này bằng một giọt mồ hôi khác cùng rơi….
Trong những buổi chiều tà chúng ta sẽ đi mà không cần biết đường chân trời…
[…]
Bỗng dưng ngờ ngợ những đường chỉ tay
Bao nhiêu uẩn khúc nhìn mình chằm chằm
Bao nhiêu đêm rằm đổ vào bóng tối
thủa em chưa chồng
Bỗng dưng đánh mất tất cả mênh mông
[…]
[…]
Có những mùa bặt gió
Mà sao lá rụng đầy
Ngang qua em có thấy
Nỗi buồn còn run cây.
Cũng liều uống rượu cùng em
Bởi chưng người đẹp lại thêm rượu cần
Cái ghè rượu hóa chứng nhân
Chúng mình mỗi đứa một cần vít cong
[…]