Tự bạch
Tôi thở
Tôi đi
Tôi nhìn
Tôi buồn và lo âu
Bằng tình yêu toả sáng trên gương mặt anh
Nhưng anh ra đi
Trên gương mặt không mang theo tình yêu
Bây giờ tình yêu cùng tôi ở lại
[…]
Tôi thở
Tôi đi
Tôi nhìn
Tôi buồn và lo âu
Bằng tình yêu toả sáng trên gương mặt anh
Nhưng anh ra đi
Trên gương mặt không mang theo tình yêu
Bây giờ tình yêu cùng tôi ở lại
[…]
[…]
Một tình yêu tha thiết chẳng hẹn hò
Anh với em chỉ là trong mộng ước
Một giấc mơ rất gần mà không thực
Rất mặn nồng mà trống trải đơn côi.
Sẽ chẳng bao giờ em đến được cùng anh
Chỉ một lần thôi là tất cả
Để cứ đến rồi đi trên đường cúc nở
Không mùi hương vẫn gợi nhớ âm thầm…
[…]
Anh biết và em cũng biết
Đêm nào ta thức trắng đêm
Lặng nghe tiếng mưa day dứt
Đổ tên hai đứa đầy thềm.
[…]
Mái tóc đã từng in dấu tay anh
Em không dám cắt đi
sợ mất dấu tình in trên ấy
Tóc dài mấy, dấu tay còn nguyên đấy
Nằng nặng như đời, nhè nhẹ như mơ…
[…]
[…]
Ta xin lỗi ớt và chanh
Cay chua có mấy xưa mình cứ kêu
Ta xin lỗi nhé cánh diều
Đứt dây ta bỏ quên chiều gió mưa
[…]
[…]
Hãy dừng người ơi
Để cặp mắt anh dừng trên mặt em
Anh sẽ thấy nỗi sầu của anh trong mắt em phản chiếu
Tình em nặng biết bao nhiêu
Em chết mất nếu không người san sẻ
Hãy dừng người ơi
Bởi trên thế gian này
Không ai cần anh như em
Và cũng chẳng ai yêu anh hơn thế.
Có những điều không thể nói với anh
Em lặng lẽ như con tằm
rút mình làm tơ óng
Em trải tình yêu dưới mặt trời
Em dệt tình yêu thành ánh nắng
Anh là cơn mưa nôn nóng
Để ướt hết tơ vàng em hong.
[,,,]
Em có đem gì theo đâu
Em để lại cho anh tất cả
Doi cát vàng với dòng sông đỏ
Bờ bãi quanh năm xanh mướt màu xuân
Những làng hoa hương thoáng xa gần
Vườn hoa trẻ như thuở mười sáu tuổi
Cọng rơm mới tháng mười thơm trải
Trên con đường nắng sáng ta đi
Những con đường ngoại ô
So với tình yêu con đường ngắn quá
Tất cả những buồn vui
Em để lại cho anh tất cả
[…]
Sau những căn nhà kia
sau những bến sông kia
sau những con tàu lô nhô ngoài cảng
tuổi thơ tôi xa tít tắp
Thuở ấy tôi mặc áo rộng thùng thình
và tóc tết đuôi sam
thuở ấy tôi đi lang thang giữa thành phố của mình
chưa biết đến niềm vui làm ta rơi nước mắt
chưa có nụ cười nào xa xót nở trên môi
[…]
[…]
Giữa bao nhiêu mưa nắng đời thường
Đã có lúc lòng con hờ hững
Thấy hạnh phúc của riêng mình quá lớn
Ngỡ chỉ mình đau đớn xót xa thôi
Giữa bao nhiêu năm tháng ngược xuôi
Đã có lúc lòng con đơn bạc
Quên có những điều tưởng không sao quên được
Như người no quên cơn đói của chính mình
Sao đêm nay se thắt cả lòng con
Khi con gặp ánh đèn thành phố
Nơi mẹ sống, mẹ vui buồn, sướng khổ
Chỉ một mình tóc cứ bạc thêm ra
[…]