Chung tình
Lời lỡ nuốt thề mà mai buột nở
Xuân đa mang hoa khốn khổ chung tình
Lời lỡ nuốt thề mà mai buột nở
Xuân đa mang hoa khốn khổ chung tình
Anh khóa ơi! Em tiễn chân anh xuống tận bến tàu,
Đôi tay em đỡ cái khăn trầu, em lấy đưa anh
Tay cầm trầu giọt lệ chạy quanh,
Anh xơi một miếng cho bõ chút tình em nhớ thương.
Anh khóa ơi! Cái bước công danh ngoắt ngoéo đủ trăm đường.
Anh đi một bước tấm gan vàng em xẻ làm hai
Kìa người ta bè bạn vui cười,
Đôi ta thương nhớ chỉ ngậm ngùi mà đứng bên nhau
Anh khóa ơi! Còi tu tu tàu sắp kéo cầu
Đường trần em sắp sửa gánh sầu từ đây.
Trông anh, em chẳng nỡ rời tay,
Nói riêng em dặn câu này anh chớ có quên:
[…]
Em bước chân ra,
Con đường xa tít,
Non sông mù mịt,
Bên vai kĩu kịt,
Nặng gánh em trở ra về,
Ngoảnh cổ trông sông rộng giời khuya…
[…]
[…]
thật ra chỉ thích nằm dài
nhìn mây lốm đốm vướng cài vào trăng
dù cho mất cả thăng bằng.
[…]
[…]
Anh cầm thêm chiếc ô
Đêm chợ tình thường mưa
Hai người cần che chở
Mà thương về ngày xưa.
Gió với cây dang dở
Người với người ngậm ngùi
Tình không nên nhà cửa
Núi dựng đá giữa trời…
[…]
[…]
Tôi đi ngang qua một cánh cổng rào
Những dây leo xanh quấn quanh uể oải
Khoảnh sân nhỏ, nắng và hoa đang nhảy
Điệu Valse buồn tịch mịch của buổi trưa
Tôi kiễng chân nhìn vào cánh rào thưa
Hoa mười giờ héo mình trên vạt cỏ
Tán lá xanh nụ hoa hồng lấp ló,
Chuông gió lười nên vắng tiếng lanh canh
[…]
Trà uống đắng cả họng
Thuốc hút vàng cả tay
Từng mảnh con hy vọng
Chìm trong đêm sâu dày
[…]
[…]
Nghĩ cho cùng
Mọi cuộc chiến tranh
Phe nào thắng thì nhân dân đều bại…
[…]
Tại sao, tôi, vẫn hoài đi rong
Tự huyễn hoặc bằng những thành công vụn vặt
Trái tim gầy, buồn và khô héo hắt
Mỗi ngày qua lạc nhịp với cuộc đời
[…]
[…]
Trời mùa đông rừng núi
Đời mùa đông vô cùng!
Hút thuốc trong bóng tối
Khói có bay lên không?