Cảnh đời
Có một con dế què
Cánh mòn đập rè rè
Không ai nghe
Kiến bu trần trụi cuối hè
Một mình trên Trái Đất màu mè
Nằm chết trong lùm tre
Có một con dế què
Cánh mòn đập rè rè
Không ai nghe
Kiến bu trần trụi cuối hè
Một mình trên Trái Đất màu mè
Nằm chết trong lùm tre
[…]
Nhanh quá thế, mà cũng buồn quá thế
Chớp mắt xong, là đã một đời người!
Day dứt lắm những gì từ tuổi trẻ
Chưa kịp làm, hẹn đó, để rồi thôi!
[…]
[…]
Nay lại ném câu thơ vào gió thổi
Tin, không tin… vẫn còn lại riêng mình
Còn lại tấm lòng mong manh, dễ vỡ
Cát đã qua lò, nay hóa thủy tinh.
[…]
Ngày mai ta bỏ đi,
trần gian xin trả lại
Đá tảng nào vô tri,
chết một đời rêu dại
Chỉ còn trong bóng tối,
dấu tay nào trên tay
Tiếng im trong lời nói,
mây quên trời tóc bay
[…]
Ai oán tiếng mưa mau,
Lạnh lùng câu giã biệt,
Chân ngập ngừng đơn chiếc,
Phút xa người xanh biếc niềm đau.
Giá đừng đến tìm nhau,
Hai chuyến tàu xa lạ,
Trên đường dài băng giá,
Không khóc lả canh sầu.
Giá đừng nhớ nhung nhau,
Thì nhịp cầu thiên cổ,
Không nửa chừng gãy đổ,
Dập vùi theo mệnh số lao đao.
Giá đừng nói yêu nhau,
Đêm nay nào hối tiếc,
Ôm góc trời oan nghiệt,
Khóc thương tình đã chết vội năm nao.
[…]
[…]
Em còn Tôn Nữ ngày xưa
để tôi gom những dòng thơ gửi người
tóc em vướng sợi tơ trời
mùa thu tím cả ngàn lời ca dao
Vầng trăng khuất tự phương nào
ngày mưa ngày nắng nỗi đau đoạn đành
tình buồn sương khói mong manh
em còn Tôn Nữ tôi xanh tuổi chờ…
Anh biết em từ độ
Em mới tuổi mười hai
Anh yêu em từ thuở
Em còn tóc xõa vai
Tháng ngày đi mau quá
Chốc đã sáu năm trời
Tình anh vẫn chưa hiểu
“Chưa” là “không” em ơi
[…]
[…]
Ừ thì bạn, ừ thì ta,
Một đời lắm bạn, ai là thương yêu?
Ừ thì sớm, ừ thì chiều,
Qua rồi, nghĩ lại… bao nhiêu nỗi buồn!
Em là cô giáo mầm non
Nghề chi mà sớm lắm con, muộn chồng
Đêm thì vắng ngày thì đông
Chăm thì chăm thế, mẹ chồng vẫn chê
[…]
Một đàn kiến nhỏ
Chạy ngược chạy xuôi
Chẳng ra hàng một
Chẳng thành hàng đôi
Đang chạy bên này
Lại sang bên nọ
Cắm cổ cắm đầu
Kìa trông xấu quá
[…]