Đò khuya
Đêm về khuya
Trăng ngả màu hoa lý
Tiếng gọi đò căng chỉ ngang sông
Đêm về khuya
Trăng ngả màu hoa lý
Tiếng gọi đò căng chỉ ngang sông
Quất mãi nước sôi
Trà đau nát bã
Không đổi giọng Tân Cương
Nhìn chi dưới bóng tiêu điều
mùa đi tấm tức bên triều tháng năm
mù sương đất Trích căm căm
mưa! mưa! cố quận giọt tầm tã rơi
còn ai đốt lửa bên trời
cho tôi gửi gắm một lời cuối xa.
[…]
Tôi đứng bên cầu lá rũ
Thân trần giọt máu sơ sinh
Tay run níu hồn vãng sự
khóc cười rợn bóng u minh.
[…]
Vùi trong trảng cỏ thời gian
Vẫn âm thầm trải mút tầm mắt ta
Vẫn đằm hơi ấm thiết tha
Cho người sau biết đường ra chiến trường…
Rét Thái Nguyên rét về Yên Thế
Gió qua rừng Đèo Khế gió sang…
Em là con gái Bắc Giang
Rét thì mặc rét nước làng em lo
[…]
[…]
Đến bây giờ mới hiểu hết cái riêng
Không đơn giản chỉ muối, dầu, gạo, củi
Những chuyện chỉ đùa trước kia cùng đồng đội
Nay về nhà thành nghiêm túc áo cơm
Anh trở về nhà em thương anh hơn
Bao lúng túng giữa đời thường lạ lẫm
Vầng trán già nua, cái nhìn sâu đậm
Riêng nét cười còn nguyên vẹn về anh.
[…]
Nếu biết tình như thế
Chẳng lớn lên làm gì
Thà như ngày thơ ấu
Hai đứa cầm tay đi
[…]
Nâng niu những đóa hoa hồng
em cắm trong ngày sinh nhật
hương hoa đường đang e ấp
vờ như vừa được anh trao
Mưa xuân thấm ướt cánh đào
một mình em đi chợ Tết
vờ đang bên anh rảo bước
thì thầm em hát tình ca…
[…]
Lênh đênh muôn dặm nước non
Dạt vào ao cạn
vẫn còn lênh đênh