Đà Lạt ước
[…]
Không có anh trên bậc hồ Than Thở
Ngón tay em gỡ sợi tóc lẻ loi
Hoa tường vi đã một lần em hái
Nụ cười buồn sau tấm gương soi.
[…]
[…]
Không có anh trên bậc hồ Than Thở
Ngón tay em gỡ sợi tóc lẻ loi
Hoa tường vi đã một lần em hái
Nụ cười buồn sau tấm gương soi.
[…]
Cây dừa xanh tỏa nhiều tàu
Dang tay đón gió gật đầu gọi trăng
Thân dừa bạc phếch tháng năm
Quả dừa – đàn lợn con nằm trên cao
Đêm hè hoa nở cùng sao
Tàu dừa – chiếc lược chải vào mây xanh
[…]
[…]
mặt e gió cợt đào không nở
thoi giục năm già, én cứ đưa
thẹn nỗi mình thêm hờn nỗi nước
thương người sau lại nhớ người xưa
[…]
[…]
Về lục lọi tìm câu vần thuở trước
Đá sỏi chơi khăm cất nặng túi thơ còm
Mà trí não khô đến từng giọt nước
Nước đã bốc hơi thành sương khói trăm năm
Sầu đối ẩm cùng cúc vàng đại đóa
Gục mặt thềm hoa khóc một trận đã thèm
Rượu chảy vào người thành sông thành biển cả
Thành sóng mê cuồng xô dạt mũi thuyền em
[…]
[…]
Như con chiên sùng đạo chợt bàng hoàng
Nhận ra Chúa chỉ ghép bằng đất đá
[…]
[…]
Em có biết sau lúc em từ biệt
Điếu thuốc cháy trên môi như người bạn chết
Hơi nóng khô nhành củi gãy tàn
Em có biết em cúi nhìn vào trang sách
Những chữ hoa tưởng tượng bắt đầu
Nguồn nước dữ cuốn trôi vùi hận sầu đen tối
Chôn xuống đáy biển sâu
[…]
[…]
Công ta, ai cũng biết
Tội ta, mấy ai hay
Lương tâm ta cắn rứt
Từ bấy cho đến nay.
Một lời ta lỡ nói
Chẳng suy xét trước sau
An Dương Vương nổi giận
Chém rơi đầu Mỵ Châu.
[…]
[…]
Đau lòng con cuốc than thân
Cau vua giờ đứng thế chân cau nhà
Buồn thay đám cưới người ta
Ai ăn trầu nữa để mà đỏ môi?
[…]
Có những lúc mùa qua như chớp mắt
Vỗ tay mình nghe trắng khúc hoang ca
ừ có lẽ trăm năm là vụn vặt
nên chuyện nhân gian cũng khẩu khí khề khà…
[…]
[…]
Cái thời dốt nát lên ngôi
Anh em nhà báo vẫn ngồi lên trang
Cái đời đắng dọc cay ngang
Phóng viên thì vẫn cứ đàng hoàng vui
Nợ nhau tiếng khóc câu cười
Nợ dân một cách sống đời công dân
[…]