Lãng du
[…]
Tiếng buồn bã trải dài khói sóng
Những áng mây chợt đỏ lững thững trôi
Tôi bé bỏng đuổi bóng mình dưới nắng
Chẳng biết mùa xuân nhú dưới chân rồi…
[…]
[…]
Tiếng buồn bã trải dài khói sóng
Những áng mây chợt đỏ lững thững trôi
Tôi bé bỏng đuổi bóng mình dưới nắng
Chẳng biết mùa xuân nhú dưới chân rồi…
[…]
Trận gió thu phong rụng lá vàng
Lá rơi hàng xóm, lá bay sang
Vàng bay mấy lá năm dà nửa
Hờ hững ai xui thiếp phụ chàng!
[…]
[…]
Mười năm ăn tết Trường Sơn
Có năm năm ấy mở đường cùng em
Bom vùi lại đội đất lên
Năm năm thức biết bao đêm với đường
Thương nhau chưa dịp nói thương
Gọi nhau bằng tiếng đồng hương nghĩa tình
Người xinh tên gọi cũng xinh
Tên em anh nhắc một mình ngày xa.
[…]
Ở xa đất Huế chục năm thừa
Trở lại ngày nay cảnh khác xưa
Cái dại Trường Tiền đâu chẳng thấy
Nóc nhà Thương Bạc hãy còn lưa
[…]
[…]
Mình buồn lắm những đêm trăng,
“Qua phà Long Đại” mấy lần Văn qua
Mình buồn lắm lúc tàu xa,
Đất Hà Trung cái đất mà Văn yêu.
Mình buồn lắm những buổi chiều
Hoa Kim Đao nở những điều trắng tinh.
Mà cây nhang cứ lặng thinh
Mà Văn khóc mẹ, mà mình khóc Văn.
Thôi con lạy mẹ ngàn lần
Như anh lạy Mẹ trên đồng ngày xưa
Mẹ ơi, mẹ đổ trận mưa
Cho anh mát dạ, giọt thừa cho con
[…]
[…]
Núi Trường sông Cửu hãy còn ghi
Dấu vết chim nghiêng cánh dị kỳ;
Đất trũng xuống thành sông vạn dặm
Vọt lên thành giải núi uy nghi.
Cửu Long giang vẫn tình si
Với Trường Sơn tuổi dậy thì sánh duyên
Đâu non khi nhức tiếng quyên
Lại soi lòng nước, mơ huyền thoại xưa.
[…]
[…]
Ra đi ngủ bụi nằm đường
Đường truông xuôi ngược đường trường ngược xuôi
Ra đi tỉnh giấc bùi ngùi
Ra về bắt gặp con người thanh niên
Ra đời quờ quạng lên yên
Oe oe tiếng giục người tiên cho người
Lên trời động vỡ miệng cười
Nụ hàm tiếu thánh nữ lười biếng ghi
[…]
Dòng nước sông Hương chảy lặng lờ
Ngàn thông núi Ngự đứng như mơ
Gió cầu vướng áo nàng Tôn nữ
Quai lỏng nghiêng vành chiếc nón thơ
[…]
Một đêm thôi mắt trầm sâu đáy biển
Hai bàn tay khói phủ tóc tơ xa
Miền đất đó trăng đã gầy vĩnh viễn
Từ vu vơ bên giấc ngủ mơ hồ
[…]
Thưở nhỏ môi sầu đã nếm đâu
Thường thích lên lầu, thường thích lên lầu
Gò chữ, ép thơ gượng tả sầu.
Bây giờ sầu đắng đến tận môi
Muốn nói lại thôi, muốn nói lại thôi
Cười bảo: “Hôm nay khéo đẹp trời!”