Tự hát
[…]
Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.
[…]
Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.
Đá san hô kê lên thành sân khấu
Vài tấm tôn chôn mấy cánh gà
Em đừng trách bọn chúng anh tạm bợ
Chẳng phông màn nào chịu nổi gió Trường Sa
[…]
Những điều trông thấy mà ra
Chiêm bao nghi hoặc hằng nga trên trời
Buồn như chết ở giữa đời
Từng đêm lục tỉnh xa vời từng đêm
Gặp ông Khổng Tử bên thềm
Gặp bà Khổng Tử trang nghiêm nụ cười.
[…]
Hồng bay để dấu bất bình
Tuyết non cao thoắt hiển linh ý thần
Nỗi đau ném chữ gieo vần
Chín mươi chín ngọn xa gần còn in
Hồn Xưa không ngẩng lên nhìn
Mực đen giấy trắng muôn nghìn cũng hư
Lưng rùa trao nét Lạc Thư
Bắc phương đã sáng lên từ mặt sông
[…]
[…]
Ví dầu xuân hạ thu đông
Màu hoa xanh biếc giữa dòng thời gian
Lỗi anh làm giọt mưa tan
Nụ tầm xuân ấy lại ngàn năm xanh…
[…]
Màu nắng xế ôi màu hương tóc cũ
Chiều trơ vơ chiều dạt mấy hồn tôi
Trời viễn mộng đọa đầy đi mấy thuở
Mộng kiêu hùng hay muối mặn giữa trùng khơi.
[…]
Sài Gòn ngắn ngủi mùa đông
Cuối năm se lạnh má hồng phương Nam
Nỗi buồn chưa tụ đã tan
Áo em lụa mỏng bàng hoàng tháng giêng
[…]
[…]
Giang hồ trút giũ sầu đong
Chân không thụ động hắc phong bạo hành
Lâm tuyền lĩnh vực xuân xanh
Tờ rơi tiêu cực viết quanh linh hồn
Ngồi trong cõi ngủ trong thôn
Láng giềng tâm sự lá cồn cuối thu
[…]
[…]
Đen mượt mà cho nước da xanh lướt
Nhánh tuột lòng cắm vào tòa nhẫy nhược
Trĩu oằn vai tha thướt gót chân mềm
Chẳng buồn thưa nàng rón rén xuống thềm
Tìm dăm mảnh vườn khuya đêm sót lại.
Một ước hẹn đã chôn vùi tang tóc
Cánh chim trời xa mãi giữa lòng sâu
Nghe một nỗi hao mòn trong thoáng chốc
Một mùa thu một vạn tiếng kêu gào
[…]