Tương biệt dạ
Hiu hắt trăng khuya lạnh bốn bề
Ý sầu lên vụt tới sao Khuê
Quý thay giây phút gần tương biệt
Vương vấn người đi với kẻ về
[…]
Hiu hắt trăng khuya lạnh bốn bề
Ý sầu lên vụt tới sao Khuê
Quý thay giây phút gần tương biệt
Vương vấn người đi với kẻ về
[…]
Ta tưởng ngươi
Đi về phương Đông
Ta rót cho ngươi
Chén rượu hồng
Rượu sẽ mềm môi
Ngươi sẽ khóc
Ta cười. Ngươi
Có hiểu gì không?
[…]
Bài 1
Lây nhiễm thần đa đến mức này
Cuội đành cùng chịu kiếp lưu đày
Rễ bung khỏi đất ôm chầm lấy
Ngọn bứng về trời bám chặt ngay
Bóp bụng bớt run khi nín thở
Mím môi đỡ lạnh lúc mò tay
Giật mình tỉnh giấc Hằng Nga hoảng
Cối giã đan sa ném vỡ chày.
Bài 2
Gối lẻ chăn đơn những tháng ngày
Rước chàng tục khách tối hôm nay
Ngân thiềm quết chả nhồi cho dẻo
Ngọc thỏ nướng trui thái thật dày
Gỏi trộn củ đa nhai mới thú
Rượu ngâm đọt quế nhấp càng cay
Quảng Hàn cung vắng khuya tàn tiệc
Anh giúp nàng tiên cởi chiếc giày.
Bài 3
Vểnh hai ria mép nhướn chân mày
Cuội trở về trần đáp chuyến bay
Cán búa đeo lâu nghe nặng nặng
Lưỡi liềm nếm thử thấy hay hay
Lá đa bất tử tiền trên hết
Bộ mặt vô tư nhẵn khó tày
Chó phải ôm theo đành mất vợ
Con người rỗng ruột nghĩ buồn thay.
Lần đầu ta ghé môi hôn
Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang
Vườn xanh cỏ biếc trưa vàng
Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông
Trên môi ta vạn đóa hồng
Hôn em trời đất một lòng chứa chan
Tiếng cười đâu đó ròn tan
Nụ hôn ngày đó miên man một đời
Hôm nay chợt nhớ thương người
Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh
Trưa vàng cỏ biếc vườn xanh
Môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa.
Vị thiếu tướng công an cầm chai rượu ra bàn
– “Ông Nguyễn Cao Kỳ mới về gửi tặng”.
Mọi người đang vui, gật gù bảo “uống”
Nhưng một người bảo “Không!”.
[…]
[…]
Con thuyền nói với dòng sông
Cánh cò nói với mênh mông nắng chiều
Thời gian nói với tình yêu
Buồn vui lại nói những điều buồn vui
Xin đừng ai nữa như tôi
Chuyện không đâu để bùi ngùi tháng năm
[…]
Về đâu trăng có lại nguồn
Lối dương trần lạnh phượng buồn viễn khơi
Vàng tuôn tiếng gió về trời
Thổi xiêu tàn mộng tuyệt vời bên song.
Bước chân đi mãi cũng tùy
Bàn chân xuống biển hoa quỳ nở nang
Bốn chân trời ở giữa đàng
Năm chân thánh thót còn toang lộn đường
Đuôi gà tóc bỏ viễn phương
Đuôi chồn ngoắc phượng trong sương muộn màng
Ghé vào thư viện hỗn mang
Chào ông cổ lục chào nàng cảo thơm
Ra sông nằm ngủ sớm hôm
Mộng về đất trích da vàng cuối năm.
[…]
Rồi lại mùa theo mùa trễ nải
Tay lần giấy mực gỡ nhân duyên
Trút vào đa sự chưa thành quả
Kỳ vọng nhân gian vọng thế quyền.
Nửa tiếng cười sau rơi xuống nước
Nửa cười hôm trước vẫn y nguyên
Trời ơi lạc mất người đâu mất
Ai biểu đem gươm khắc mạn thuyền…
Bốn đường ba ngõ tóc bay
Lạ con mắt ngó xa ngày ngắm trông
Phố nay non chất núi chồng
Máu xương hùng vĩ da hồng hào thơm
Phố lên thấy mộng đất đồng
Thấy sông giãy giụa đêm mồng một giêng
Sông lên còn chở phi tuyền
Sóng dâng cổ độ câu truyền cho câu
Lời lên tiễn bước qua cầu
Ngựa về núi đá khê đầu đầu thai
Gió lên cố quận nghiêng mày
Chào cô thục nữ tóc mày thênh thang
Máu me trút giũ giữa đàng
Về nghe trăng mọc hoa vàng non tây.