Men say
[…]
Đâu phải cứ xa xôi
Mới tạc thành nỗi nhớ…
[…]
Đâu phải cứ xa xôi
Mới tạc thành nỗi nhớ…
Người con gái hôm nay mặc quần đỏ
vì hôm qua đã mặc chiếc quần đen
đen và đỏ là hai màu rồi đó
cũng như đời, đường hai nẻo xuống lên
[…]
Người con gái hôm nay mặc quần rách
vì hôm qua đã mặc chiếc quần lành
lành và rách đều vô cùng trong sạch
bởi vì là lành rách cũng long lanh
[…]
Chúng ta càng ngày càng nhiều ảo vọng
về kỷ niệm đẹp về điều lãng quên
giọt nắng trên tay vẫn còn ấm nóng
vội vã cầu xin thấy mặt trời lên
Chúng ta càng ngày càng nhiều hoang mang
những điều đúng sai những điều lờ lững
tình yêu thánh thiện – dối gian – phàm trần
mỗi một giọt máu mỗi hồi chuông rung
[…]
[…]
Anh xuống đò Phụng Hiệp tìm em
Lục bình trôi tránh mặt
Tôm cá quăng mình vào tiệc lớn
Ai chèo đò như dáng mẹ ta khom
[…]
Người ta bảo em rẽ qua kênh Sáng
Anh rẽ bùn qua kênh Sáng tìm em
Người ta bảo em rẽ qua tiệc cưới
Anh tới nơi bát đũa đã say mèm
[…]
[…]
Trăng về ngang đường tối
Lại lặng lẽ một mình
Dẫm vào chân nỗi nhớ
Gió qua lòng rộng thênh…
Đêm càng nằm càng đen
Đến khi tắt hết đèn
Vẫn không thoát khỏi ngày hôm nay
[…]
Xa vắng quá bồn chồn đi hỏi cát
Đường đông người đâu nhỉ dấu chân em
Xa vắng quá một mình đi hỏi bến
Người sang đò có dặn sóng gì thêm
[…]
[…]
Chầm chậm chiều
Mục đồng ngồi lưng trâu
Gõ niềm cô liêu
Vào mõ sừng.
Chỉ những lúc gian nguy mới rõ tấm lòng người
hoặc phản trắc, hoặc vô cùng cao cả
tưởng đã quên nhau
tưởng đã thành xa lạ
năm tháng đi qua
kỷ niệm một thời.
lúc bom rơi
khi chiếu đất màn trời…
vẫn người lính – vẫn những người lính ấy;
Mảnh đất miền Trung
những mẹ già run rẩy
cơn bão tràn qua
mưa, lũ mịt mùng…
[…]
Quái vật nào cũng của trời nuôi
khổ thân Tôn Ngộ Không
phải gian nan đối mặt.
Ghét đắng cay cái ác
chỉ liếc qua là biết quỉ, biết người…
thế mà bảy mươi hai phép thần thông
đôi lúc bó tay,
phải vâng lệnh Đường Tăng
lơ mơ bất lực!
[…]