Tiễn đưa
Khi em về chừng như đông sang
Cuối tháng năm một mình thật lạnh
Ngồi nghe biển hát
Chiều qua nhanh
Đừng cám ơn tôi
Tôi trả ơn người
Nụ cười thôi cũng đủ
Mai em về
Ta không đưa nhau
[…]
Khi em về chừng như đông sang
Cuối tháng năm một mình thật lạnh
Ngồi nghe biển hát
Chiều qua nhanh
Đừng cám ơn tôi
Tôi trả ơn người
Nụ cười thôi cũng đủ
Mai em về
Ta không đưa nhau
[…]
Anh mong mà chưa thấy
Anh tìm mà không ra
Chiều như là em vậy
Càng trông càng thẳm xa
Chút nắng vàng cuối hạ
Ngẩn ngơ giữa trời đông
Mặt anh buồn như đá
Ai vứt ra ngoài đồng
14/2/1992
[…]
Đất nước Việt Nam ngàn năm bất diệt
Màu phẩm son, bàn khắc mộc đơn sơ
Còn người tôn trọng đời thơ
Còn người xây dựng giấc mơ tâm tình
Đám cưới chuột đỏ xanh
Âm thầm kéo quân đi trên vách
Chiếc roi tre điểm sách
Họ cóc học đánh vần
Vợ chồng nhà ỉn kiễng chân
Xoắn tít cái đuôi đinh ốc.
[…]
Tôi đi trên bờ ruộng cấy
Bước trồi, bước sụt thương mong
Xấu hổ là dòng thơ viết
Quê mình gạo trắng, nước trong…
[…]
Rủ bạn bè lột áo xuống chơi sông
Đá bò đúp hoặc chạy rong đuổi cá
Nước sông Thu-Bồn em ơi mùa hạ
Không tắm sông không thể biết được đâu
Gái chọn bên bồi trai thích vực sâu
Mà vẫn giữ trọn câu tình thu thủy
Bởi trót vay món nợ lòng thi sĩ
Nên thân đành lạ lẫm bến sông quê
[…]
[…]
Chờ em đường dương cầm mưa
giọt giọt lá buồn dạ khúc
xào xạc lòng tay khuya
anh về lối dương cầm lạnh
[…]
Dọc theo triền số mệnh
tôi cai sữa cô đơn
Dọc triền cô đơn tôi
mặt trời đang nằm xuống
dọc triền cô đơn tôi
[…]
Trăm con bướm bay về chung một ngả
Suối xôn xao suối phải tự xuống nguồn
Em áo lụa dáng gầy hơn bóng núi
Rừng ơi rừng cây đợi đã bao năm
Em tinh khiết giữa đời ta bụi bặm
Gọi ta về trong bóng nắng thơ ngây
Em mới lớn nên tình như thác gọi
Thương giùm ta thân ngựa đã xa bầy.
[…]
Một buổi trưa không biết ở thời nào
Như buổi trưa nhè nhẹ trong ca dao
Có cu gáy, có bướm vàng nữa chứ
Mà đôi lứa đứng bên vườn tình tự
Buổi trưa này xưa kia ta đã đi
Phải cùng chăng? Lòng nhớ rõ làm chi!
Chân bên chân, hồn bên hồn, yên lặng.
Người cùng tôi đi giữa đường rải nắng
Trí vô tư cho da thở hương tình.
Người khẽ nắm tay, tôi khẽ nghiêng mình
[…]
[…]
Tôi với nàng đây không biết nhau,
Mà tôi thương tiếc bởi vì đâu?
“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng,
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu.”