Chiều vô nghĩa
Gió thổi quá tay
Lạnh cây bàng bé…
Chiều thu cổ lỗ sĩ
Công viên đông chí
Sương sa cà khịa
Cho tôi một ngày chức năng vô lý !
Để tôi ngồi vô nghĩa nhất
Vô tri…
Gió thổi quá tay
Lạnh cây bàng bé…
Chiều thu cổ lỗ sĩ
Công viên đông chí
Sương sa cà khịa
Cho tôi một ngày chức năng vô lý !
Để tôi ngồi vô nghĩa nhất
Vô tri…
[…]
Em ở hiền
Em có ác chi đâu
Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác?
Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải miếng trầu
Đợi trầu dập mới cay?
Dẫu chẳng hẹn hò
Em cứ đợi , cứ say
Ngâu có xa nhau, Ngâu có ngày gặp lại
Kim – Kiều lỡ duyên nhau
Chẳng thể là mãi mãi …
[…]
[…]
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em sẽ khác hôm nay
Như ánh chiều rồi cũng phải nhạt phai
Như chiếc lá một ngày tàn úa
Đừng hỏi em
đừng hỏi em thêm nữa
Là vì sao em nói những câu này
Hãy lặng lẽ cầm lấy bàn tay
Ủ ấm em vì em đang rét lạnh
Anh của em,
Dáng đi khổ hạnh
Bàn tay gầy mười ngón khô khan
Đến hôm nay em vẫn thấy ngỡ ngàng
Sao chúng mình yêu nhau nhanh đến thế?
Như sóng cuốn
Như gió xô
Như thể …
Là chúng mình ngàn kiếp đợi chờ nhau …
Hãy yêu em ngày hôm nay thôi nhé
Đừng bao giờ nhớ đến hôm qua
Cũng đừng nên nghĩ đến ngày xa
Vì cuộc sống ngày mai sao biết được
[…]
Người đi về hướng sương rơi
Ta đi về phía chân trời cỏ len
Võ vàng một ánh trăng in
Hỏi dòng sông trắng đã quên…
hay là…?
Tự ta,
ta buộc vào ta!
Lời thề mỏng mảnh như là sợi mưa
Bây giờ đã ngậm ngùi chưa?
hay còn nuối chút xa xưa,
để rồi…
Thôi!
thì trả lại cho người
Dấu chân trên cát một đời chưa rêu!
Lạy trời,
Đừng để nhau đau
Mài chi một lưỡi dao cau sắc rồi?
Miếng trầu
không vỏ
chẳng vôi
Cầm tay lơ đễnh đánh rơi góc vườn
Trăng lên lạnh nhạt cuối đường
Ta đi vơ vất không phương trở về
Cỏ đâm nát ngực bờ đê
Dòng sông chảy bởi lời thề bâng quơ …
Hình như …
trời định đổ mưa ?
Hay trời cũng chỉ dối lừa nhau thôi ???
Nỗi buồn thì ngồi lại
Niềm vui đành bỏ đi
Trăng tàn qua kẽ lá
Rụng ướt khu vườn khuya
Đã bảo mình đừng nhớ
Lại sợ người sẽ quên
Những chiều qua phố cũ
Chợt nghe mình gọi tên
Vài dòng thư thủa trước
Hóa kỷ vật bây giờ
Kỷ niệm mềm như lụa
Choàng lên thời gian qua
Ta bồng bềnh trên phố
Điếu thuốc lần đầu tiên
Niềm vui thì đã cũ
Nỗi buồn còn mới nguyên …
Em không còn nhận ra anh
Của một thời yêu dấu nữa!
Con ve lột xác trên cành
Bay đi. Chỉ còn vỏ cũ.
Tháng năm thì đâu lần lữa
Chiều nay gió lại về trời
Triền sông la đà áo cỏ
Lung liêng những ánh mặt người.
Lá vẫn buông mình trên đất
Khép hờ như những cánh môi
Gió vô tình ngang qua mất
Lời yêu tan tác tơi bời…
Ngày qua đi,
tháng qua đi
Còn gì ở lại,
chắc vì ế thôi!
Tôi rao bán cả gia tài
Đi mua những cái chẳng người nào mua!
May gỡ được nửa bàn thua
Không tay trắng,
để vẫn chưa hận người.
Chỉ còn lại nửa đời tôi…
[…]
Em sợ lời khen của anh
Như sợ đêm về trời tối
Nhiều khi ngồi buồn một mình
Trách anh sao mà nông nổi
Hãy chỉ cho em cái kém
Ðể em nên người tốt lành
Hãy chỉ nơi anh cái xấu
Ðể em chăm chút đời anh
Anh ơi anh có biết không
Vì anh em buồn biết mấy
Tình yêu khắt khe thế đấy
Anh ơi anh đừng khen em.
[…]
Chiều mát, đường xa nắng nhạt vàng,
Đoàn người về ấp gánh khoai lang,
Trời xanh cò trắng bay từng lớp,
Xóm chợ lều phơi xác lá bàng.
Tà áo nâu in giữa cánh đồng,
Gió chiều cuốn bụi bốc sau lưng.
Bóng u hay bóng người thôn nữ
Cúi nón mang đi cặp má hồng.
Tới đường làng gặp những người quen.
Ai cũng khen u nết thảo hiền,
Dẫu phải theo chồng thân phận gái
Đường về quê mẹ vẫn không quên.