“Que diêm nhỏ cháy bùng rồi tắt lịm…”
[…]
Thôi thế là xong.
Khi người đã lên đường
Anh chạnh nghĩ,
chỉ có điều không nói
Anh nghĩ về dòng sông,
về sân ga anh đã tới
Và về miền đất của mình giống hệt một nhà ga….
[…]
Thôi thế là xong.
Khi người đã lên đường
Anh chạnh nghĩ,
chỉ có điều không nói
Anh nghĩ về dòng sông,
về sân ga anh đã tới
Và về miền đất của mình giống hệt một nhà ga….
[…]
Nhớ sen đi tìm đầm
Gặp toàn bong bóng nước
Quay về hoa vẫn cúc
Anh cầm như trăm năm.
Kẻ ghét cứ phải gần
Người yêu đành xa cách
Mây dẫu thương mặt đất
Không thể nào không bay.
[…]
Chùa xưa sư vẫn đây
Khói nhang buồn thăm thẳm
Phật thấu hết mọi điều
Hỏi em, đành im lặng.
Bồ đề mùa lá rụng
Bay mờ trong hư vô.
Chân lý ngủ mê,
vào cái ngày sương mù ấy
lá đang xanh hay đã phai màu?
hoa bạc đầu hay sắc tím vẫn nhói sâu?
Đường thăm thẳm vô biên, hay đường chỉ năm ba bước?
Mây lang thang trên vai, hay không bao giờ ta tới được
trời cao?
[…]
[…]
thời bạo tàn lửa cháy khắp nơi
những thây người gục ngã
những nhịp cầu sụp đổ
những toa tàu rỗng không
em đứng ở góc phòng
tóc lòa xòa trên má
anh ôm chặt thân em bé nhỏ
biết nói gì; lát nữa đã xa xôi
thù hận mênh mông mặt đất bùn lầy
em chập chờn đi trên đổ nát
thành phố bờ đá dựng
những bánh xe lăn vỡ
những hầm hố những nhành hoang huyệt mả
những người lính ngồi hút thuốc
mũ sắt mưa rào
những người lính mặt đen má hóp
hát gì nghêu ngao
anh lại nhớ về em
cái chấm nhỏ lạ lùng
trên cánh đồng trơ trụi
đôi mắt bàng hoàng như hỏi
“giết chóc thế còn chưa đủ
các người điên cả hay sao?”
[…]
[…]
nợ đời, trả chút văn chương
nợ tình, ừ, trả con đường em đi…
sông không trách nước không về
qua sao trách bậu lỗi nghì trúc mai
chỉ xin sợi vắn sợi dài
tóc mai nhắn gió thương hoài ngàn năm…
[…]
[…]
Mấy hôm trước còn hoa
Mới thơm đây ngào ngạt,
Thoáng như một nghi ngờ.
Trái đã liền có thật.
Ôi! Từ không đến có
Xảy ra như thế nào?
Nay má hây hây gió
Trên lá xanh rào rào.
[…]
[…]
Tôi lớn lên từ vai áo bạc của Người
từ con thuyền như con trâu nhà nông,
từ đêm thu sóng đuổi nhau trên sông
đùa ào ạt xô tôi vào giấc ngủ.
Sông cứ sóng để một đời ta nhớ,
Sông cứ trong để một kiếp ta trong.
Giữa bão lũ và hồng thủy hối hả
Bến sông yên để ta tĩnh lại lòng…
Ta đi qua sông Lô, sông Mã, sông Hồng,
Nơi đâu chẳng xanh một sắc Kì Cùng
Khi trong lòng đã chảy một dòng sông…
[…]
Ngoài kia tiếng gầm xe xích
Tiếng còi báo động rền la
Tôi như khu nhà
Bỗng già nua hoang vắng
Nhớ tiếng nói nhớ từng gương mặt
Như mình có lỗi với bầy em
Như tại ngày thường
Mình hay đe hay mắng
Chúng nó giận rủ nhau đi mất
Bốn phía bây giờ tẻ lạnh
Tưởng như trên mặt đất
Bỗng không còn trẻ thơ
Như thế giới này quá độc ác xấu xa
Các em đã bỏ đi hết cả
Nỗi đau nhịp cầu gẫy đổ
Nỗi đau nhà tan gạch vỡ
Nhưng da diết nhất nỗi buồn
Mọi khu nhà đều vắng bặt trẻ con
Chỉ còn người lớn tinh khôn
Chỉ còn tiếng gầm tiếng nổ
[…]
[…]
Em lộng lẫy như một ngàn hoa sớm
Em đến đây như đến tự thiên đường
Những buổi đó, ta nhìn em kinh ngạc
Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly
[…]
Em đài các, lòng cũng thoa son phấn
Hai bàn chân kiêu ngạo dẫm lên thơ
[…]
[…]
Vỡ đồi hoang mẹ trồng sắn trồng ngô
Con lớn trong nỗi nhọc nhằn của mẹ
Trong cánh tay xóm làng bồng bế
Trong tiếng hò tha thiết vọng trên nương.
Tuổi lên năm đi nhặt củi ven rừng
Con tập đánh vần bằng bảng tin thắng trận
Ăn đọt măng vầu, uống ngụm nước trong
Con chưa thấy những chân trời cao rộng.
Mùa thu hòa bình rời xa Việt Bắc
Bè về xuôi gió thổi nước sông reo
Rừng vẫy lá đưa ta đi lưu luyến
Bạn nhỏ trên đồi đứng mãi nhìn theo…
[…]