Những vườn dâu đánh mất
[…]
Đất chia cắt ngàn năm
Nên lòng người rách xé
Anh về bờ sông Nhuệ
Đi qua cầu Tế Tiêu
Sao lòng cứ thương yêu
Khi khắp trời oán giận
Em có nhớ không em
Những vườn dâu đã mất?
Hàm răng xưa cắn chặt
Bây giờ cười với ai?
[…]
[…]
Đất chia cắt ngàn năm
Nên lòng người rách xé
Anh về bờ sông Nhuệ
Đi qua cầu Tế Tiêu
Sao lòng cứ thương yêu
Khi khắp trời oán giận
Em có nhớ không em
Những vườn dâu đã mất?
Hàm răng xưa cắn chặt
Bây giờ cười với ai?
[…]
[…]
Ôi những thành phố mà ta đã băng qua
Trong một chuyến đi nào
Nhưng rồi không ghé lại
Ôi những người tình mà ta đã yêu qua
Trên một giao lộ nào
Nhưng rồi không giữ lại
Phải chăng định mệnh đuổi lùa ta
Một con thú thuận tùy
Trên cánh đồng chiều hôm sụp rất vội?
Những thành phố mà ta không ghé lại
Biết đâu chẳng có một con đường
Mà ta bồi hồi đi lại suốt đời ta
Như một người tri mệnh
Chẳng tưởng vọng gì hơn
[…]
[…]
Chiều tan sở, thẳng về nhà
Vì chẳng biết đi đâu…
Đời còn chỗ nào vui?
Chân bước không qua ngưỡng ngần ngại
Những bữa cơm một mình ăn quấy quá
Thiếp lặng tiềm sinh
Tập lịch lâu ngày không gỡ tới
Thờ ơ giữ đủ cả âu sầu
[…]
Ta đi cuối đất cùng trời
Chỉ mong gặp gỡ được người tri âm
Lòng xanh biếc một giọt mầm
Tim rền như tiếng phím cầm chiều rung.
Ta về giữa ngã ba sông
Sậy dài hun hút,
Buồn không bóng người
Dang tay, ngửa mặt mà cười
Thấy con sẻ trắng ngang trời bay đi
[…]
Ta mang một nửa câu thề
Và đi. Biết có trở về được không?
Tàn mùa hoa sữaa là đông
Áo em còn ướt, hay hong khô rồi.
Tình tang…
Câu hát à ơi
Chẳng lẽ hai đứa mình an phận
Sống từ đây đến lúc… chết già?
Không dám yêu nên không dám hận
Không thể gần nên chẳng thể xa.
[…]
Thôi mày ạ
Biết thế nào mà nói…
Biết thế nào để hai đứa say nguôi?
Mai tỉnh lại trên trần gian yếu đuối
Hai chúng ta hổ thẹn làm người…
[…]
Tất cả rồi lại xa
Như những trò chơi một thời thơ bé!
Anh tung tình yêu của em lên
Như một trò chơi chẵn-lẻ
Có hay đâu
Sấp
Ngửa
Một câu thề…
Rơm phơi năm nắng thì vàng
Đêm qua xoan tím đường làng trổ bông
Ngang qua nhà một dòng sông
Mười năm lở bến ta trông một người
Hôm qua
Đem áo ra phơi
Trời vừa toan nắng
Rã rời
Đổ mưa…
[…]
[…]
Bao nhiêu rượu uống cũng không vừa
Ơi áo ai vàng cuối dậu thưa
Người có về qua vườn hạnh cũ
Lòng son thiếu nữ có như mơ
Rượu ơi sao rượu mãi chưa cùng
Say với ta mà mơ cố hương
Nam nhi chinh chiến hề quan ải
Chinh chiến người đi như khói sương
[…]
xin cho ta một phút đầm đìa cảm xúc
nhắc cùng em hạnh phúc một thời
của một mùa thu xanh biếc
của một mùa hạ tươi hồng
của áo hoàng yến, của guốc quai thêu
của những chiều mưa văn thánh
của những ngày nắng giác thiên
của những giấc ngủ nhớ mong ngùi trong da thịt
hỡi Ph.
xin cho ta một phút hồi sinh
sau năm năm dài ngủ quên trong cõi chết
để nhớ về em
như một kẻ bình thường
biết mơ ước để nâng niu đời sống