Điều giản dị
[…]
Ăn mèn mén bằng muôi gỗ
Uống nước đun bằng ấm đồng
Thương anh
Em giữ lửa suốt mùa đông
[…]
[…]
Ăn mèn mén bằng muôi gỗ
Uống nước đun bằng ấm đồng
Thương anh
Em giữ lửa suốt mùa đông
[…]
[…]
Cậu bảo: Cũng không xa?
– Nước Nga?
– Ờ nước ấy”.
Và há mồm khoan khoái
Lão ngồi mơ nước Nga…
[…]
Thôi đừng nhắc mãi buồn thương
Nghe lời Trịnh cái chết bớt sợ
Thôi đừng căm ghét nhau
Nghe lời Trịnh giận hờn nguôi quên
Cây khế xanh vườn
Chiếc lá cô đơn
Rụng mùa vàng lạnh
Đời Trịnh mỏng mảnh
Nhạc Trịnh lá rơi
Cây đông tận cùng giản ước
Ngong ngóng mùa xanh giữa đời
Nỗi đau ngày ấy là, em ạ
Là chút hao mòn của bể dâu
Bể dâu sông bãi con thuyền bé
Trong cõi vô thường nhẹ cánh chao.
[…]
Bốn trăm hải lý nhớ không tới
Ta khóc cười như tự bạo hành
Dập giận, vác khòm lưng nhẫn nhục,
Đường thân thế lỡ, cố đi nhanh.
Sóng thiên cổ khóc, biển tang chế.
Hữu hạn nào không tủi nhỏ nhoi?
Tiếc ta chẳng được bao nhiêu lệ
Nên tưởng trùng dương khóc trắng trời.
[…]
Anh..
và em…
Chúng ta
Và những người khác nữa
Vẫn mải miết đi tìm một nửa
Hoặc vẫn mơ hoài về hình bóng thuở xưa
Dẫu có buồn dẫu có khóc như mưa
Hoặc lang thang một mình trên những con phố nhỏ
Thì vẫn chỉ có ta và gió
Những thầm thì trầm lắng thẳm sâu
[…]
Em sẽ không đến bên an ủi lúc anh buồn
Nỗi buồn nào rồi cũng qua đi
Lời an ủi sẽ trở thành vô nghĩa
Em sẽ không đến đâu nếu anh lạnh giá
Bởi trái tim dẫu có cháy bùng lên như lửa
Rồi cũng có ngày lửa tàn
Em không thể theo bước chân anh lang thang
Khi anh cô đơn một mình trên phố
Lỡ đâu phố có thêm người
[…]
Cần chuẩn bị cho cuộc chia tay ban mai
Khi cánh đồng còn mơ ngủ
Ta đã sống nhiều rồi cánh đồng tuổi nhỏ
Mùi lúa mùi khoai và mùi cỏ
Mùi dậy thì của gió tháng giêng.
Còn đọng lại nơi ta thạch nhũ
của giọng trầm; của đau khổ ngây ngô
của con dế khóc hờ
mục đồng tệ bạc, đốt tím khói chiều.
Cô Tấm không yêu
Cũng về làm vợ
Ngủ một giấc dài chỉ nhưng nhức cỏ may khô.
[…]
Cuối bản Poong-kọn có con chim Quyên qui
chiều chiều hót gọi chân anh về phía ấy
nắng nương thì vàng đòng nếp nương đương mẩy
dặt dìu nhịp nhịp
“quyên qui”
[…]
Có ai về thăm lại quê xưa
Gởi cho tôi một cành hoa dại
Mười bảy năm tôi chưa về lại
Con nước trôi còn nhớ chân cầu
Đám bạn bè giờ biết ra sao
Kẻ lây lất quê nhà lận đận
Người đáy biển mồ hoang mả lạnh
Giấc mộng đời theo bóng thiên di
[…]