Đem cả tình yêu làm vũ khí
Anh đã đến bên bở Hắc-hải
Ngày trong veo nắng trải biển êm
Những lòng thông thì thào trên bãi
Trời rất ta mà anh thiếu em
[…]
Anh đã đến bên bở Hắc-hải
Ngày trong veo nắng trải biển êm
Những lòng thông thì thào trên bãi
Trời rất ta mà anh thiếu em
[…]
[…]
Em đưa tiễn bước chân gìn giữ lắm
Hạt mưa dùng dằng ngọn cỏ ven đê
Yêu mến ạ, xin đừng buồn em nhé
Dòng nước trôi đi, giọt nước lại rơi về
[…]
Nắng bờ sông như màu trang vở cũ
Thuở học trò em làm khổ ai chưa?
Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
Bàn tay xương cầm hờ hững văn bằng
Em hãy đứng trước gương làm dáng
Tự khen minh: “đẹp quá!” đi em
Lỡ mai kia mốt nọ theo chồng
Còn đôi chút luyến lưu thời con gái
[…]
[…]
Đêm em thơm anh ngọc lan ngào ngạt
Hôm nay còn man mác mùi hương
Tình đôi ta thành một làn gió mát
Đưa ngọc lan đi, thơm mọi nẻo đường
Chẳng được nhìn em dù trong giấc mộng
Càng yêu thêm những cặp yêu nhau
Đời bật đèn xanh cho sự sống
Ta hồi sinh trong mỗi cái hôn đầu
[…]
Biết rồi!… Vai cứ kề vai
kệ cho mấp mé cả hai mạn xuồng…
Bưởi nhà ai chín sau vườn
gió bâng quơ thả làn hương giữa trời
cu cườm thong thả bay đôi
về đâu hỡi lục bình trôi lững lờ
[…]
Em đi bỏ lửng cánh đồng
xơ gan hột lúa nát lòng củ khoai
Rạ rơm bạc phếch tóc dài
hai mà một một mà hai một mình
[…]
[…]
Cảm ơn em dám ngồi xe đạp
Để cho anh quên mất mình nghèo
Cảm ơn em đã không đánh phấn
Nhìn anh bằng con mắt trong veo.
[…]
Tôi lớn trong quê mùa như cây tạp vườn hoang,
Bảy tuổi biết leo lưng trâu, không từng ngồi xe đạp.
Không biết lời bải buôi để mua lòng người khác,
Nên thua thiệt cả đời vì không thể dối lừa ai.
[…]
Mỗi lần về quê bè bạn cũ lại vắng hơn,
Gái mười bảy đã lấy chồng, trai hai mươi đòi vợ.
Cô bạn xưa nách con ngang nhà mua chịu rượu,
Đôi mắt ướt một thời bẽn lẽn ngó bàn chân.
Xóm bên sông nhiều cô gái rời quê,
Về thăm nhà xênh xang lụa là hàng hiệu.
Vài căn nhà xây, đổi đời nhờ những đồng tiền báo hiếu,
Khởi sắc một vùng quê sao nghe có chút bùi ngùi.
[…]
[…]
Gần là bao nhiêu?
xa là bao nhiêu?
. . .
bao nhiêu là bạc đẹp mắt người ta?
bao nhiêu điêu ngoa cho vừa miệng thế?
bao nhiêu chua khế đổi chát được vàng, bao nhiêu ba gang đong ham hố đủ?
bao nhiêu thì khờ dại?
bao nhiêu mới khôn ngoan?
[…]
nước mắt bao nhiêu cho vừa hạnh phúc?
môi cười bao nhiêu cho cạn niềm đau?
hẹn nguyện bao nhiêu cho tới ngày sau?
phụ rẫy bao nhiêu cho xa đen bạc?
[…]
[…]
Hạt gạo nuôi hết thảy chúng ta no
Riêng cái ấm nồng nàn như lửa
Cái mộc mạc lên hương của lúa
Đâu dễ chia cho tất cả mọi người