Nghe em hát trong rừng
Nghe em hát mà anh buồn cười
Nhịp với phách xem chừng sai cả
Mồ hôi em ướt đầm trên má
Anh với mọi người nhìn nhau khen hay
[…]
Nghe em hát mà anh buồn cười
Nhịp với phách xem chừng sai cả
Mồ hôi em ướt đầm trên má
Anh với mọi người nhìn nhau khen hay
[…]
Em còn nhớ không em
Cái mùa mưa năm ấy
Hai đứa mình lính mới
Tìm rau suýt lạc rừng
Gùi măng nặng trên lưng
Em thương tôi gầy quá
Những tháng năm nghiệt ngã
Em cũng gầy như tôi
[…]
Con gà cục ta cục tác
Một sáng đẹp trời tháng hai
Cứ thế cục ta cục tác
Cục ta rồi cục tác hoài
Con gà cục ta cục tác
Một sáng đẹp trời tháng tư
Cứ thế cục ta cục tác
Trong xoong cho đến chín dừ!
Cậu nào người bé nhỏ
Hái hoa không khó
Ai cao kều như tôi
Hái hoa rất khổ
[…]
Cây cúc đắng quên lòng mình đang đắng
Trổ hoa vàng dọc suối để ong bay
[…]
[…]
Cây không chịu được rét
Đứng run bên lề đường
Ếch thôi nhảy bờ mương
Khép cửa hang đi ngủ
Riêng bông hoa đào nhỏ
Trinh sát của mùa xuân
Cứ ngược chiều sương giá
Về nở hồng trước sân
Tức thì sắp xa gần
Chim non kêu chíp chíp
Và một trời lộc biếc
Đã mọc lên trùng trùng…
Đêm chuột mẹ ru con:
– Nào, ngủ đi, đừng khóc,
Mai mẹ cho bánh mì
Và thêm ba hạt thóc.
Chú chuột con trả lời:
– Mẹ ru con khó ngủ.
Mẹ hãy đi ra ngoài
Thuê cho con bà vú.
Chuột mẹ chạy đi tìm
Thuê vịt bầu làm vú:
– Cô vịt ơi, nhờ cô
Ru cho con tôi ngủ.
Cô vịt ru: – Ngủ đi,
Đừng thức khuya như thế.
Mai trời mưa ra vườn
Cô tìm cho chú dế.
Nhưng chú chuột ngốc ngếch
Đã đáp lại thế này:
– Giọng của cô khàn quá,
Và cô hát không hay.
[…]
[…]
Các bạn ạ !
Tôi đã không thể thoát bơ vơ nếu không
nhờ các bạn…
Nếu không Thi-mệnh bọc đùm…
Ôi ! phố mẹ ! Để tôi về phố mẹ
Tôi về tảo mộ xó quê tôi…
Tôi tảo mộ từ một dứt ruột đã qua
Từ một dại khờ chưa hết dại…
Phải !
Tôi kiểm thảo bản thân cùng một thời đại buồn rầu
[…]
[…]
Chúng tôi đến lớp ngày ngày
Mũ rơm tôi đội, túi đầy thuốc men
Ao trường vẫn nở hoa sen
Bờ tre vẫn chú dế mèn vuốt râu
[…]
Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
Có phải tôi viết đâu? Một nửa
Cái cần viết vào thơ, tôi đã giết đi rồi!
Giết một tiếng đau, giết một tiếng cười,
Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ,
Tôi giết cái cánh sắp bay…trước khi tôi viết
Tôi giết bão táp ngoài khơi cho được yên ổn trên bờ
Và giết luôn mặt trời trên biển,
Giết mưa và giết cả cỏ mọc trong mưa luôn thể
Cho nên câu thơ tôi gày còm như thế
Tôi viết bằng xương thôi, không có thịt của mình.
Và thơ này rơi đến tay anh
Anh bảo đấy là tôi?
Không phải!
Nhưng cũng chính là tôi – người có lỗi!
Ðã giết đi bao nhiêu cái
Có khi không có tội như mình!