Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Thần giao cách cảm

    Tác giả:

    Khi nhớ đến em, anh gọi tên người khác
    Làm như em chưa hề có ở trên đời
    Bởi vì theo luật thần giao cách cảm
    Anh gọi tên người nào là người đó hắt hơi

    Ôi, cái nhớ bật lên thành tiếng gọi
    Anh đã phải nén đi, đau đớn biết chừng nào
    Để nghìn lẻ một đêm em ngủ trong huyền thoại
    Không ai được làm ồn, không ai được xôn xao

  • Tôi chỉ viết trên giấy có kẻ giòng

    Tác giả:

    […]

    Một niềm yêu tôi không đổi thay
    Một niềm tin tôi không thay đổi
    Viết trên giấy có kẻ giòng.

    Là nhà văn
    Tôi đã viết suốt ba mươi năm
    Là chiến sĩ
    Tôi là xạ thủ cấp kiện tướng trung đoàn
    Tôi có thể viết như bắn
    Trên giấy không kẻ giòng
    Nhưng tôi vẫn viết trên giấy có kẻ giòng
    Như cái thuở vỡ lòng tập viết

    Với nhiều người
    Giấy không kẻ giòng dễ viết đẹp
    Nhưng với tôi
    Không có gì đẹp hơn
    Viết ngay và viết thẳng.

    […]

  • Giấc mơ

    Tác giả:

    Giấc mơ
    Dưới mái nhà
    Một người đang ngủ
    Với giấc mơ của những vì sao
    Những vì sao đang kể chuyện
    Giấc mơ của mái nhà
    Giấc mơ của một người đang ngủ

    5/1/1972

  • Có mười sáu cuộc chiến tranh

    […]

    và thật tình cờ cho tôi nhận ra
    xóm tôi vẻn vẹn hai mươi sáu ngôi nhà
    có mười sáu người đàn bà
    sau chiến tranh chồng không về nữa

    có mười sáu ngọn gió giọt mưa
    đêm đêm đi gõ cửa
    trong đó có nhà má tôi
    có mười sáu cuộc chiến tranh trong xóm còn âm ỉ
    dù đã mười năm giặc giã qua rồi

  • Thím Hai Vui

    […]

    Bỗng đột nhiên chú về
    Tung huân chương đầy chiếu
    Thím cười mà như mếu
    Nước mắt chẳng buồn lau.

    Thế rồi… biết vì đâu
    Yên lành không chịu được
    Vợ con, chú đánh trước
    Xóm giềng chú đánh sau.

    Chớ dại mà can chú
    Chú nhất cả huyện rồi
    Giặc nào chú cũng thắng
    Có thua, thua ông trời!

    Chỉ thương thím Hai Vui
    Mặt mũi luôn thâm tím
    Đến bây giờ chiến tranh
    Mới đến thật với thím.

    […]

  • Hà Nội

    Tác giả:

    […]

    Phố Hà Nội buồn như trái tim một kẻ đi lạc, lúc dài lúc ngắn như trí nhớ của một thằng say…

    Phố Hà Nội quẩn quanh đến mức chẳng đủ ngã rẽ cho tôi quên được dù chỉ là một người con gái. Dù dọc ngang ba mươi sáu con đường cũng chỉ đủ cho hai người bạn tỉnh rượu ngay ở sớm mai. Không có ai, Hà Nội không có ai…

    Không có ai vì Hà Nội có quá nhiều những ai – xa – lạ. Họ nói cười rồi đi vội vã, thây kệ phố nằm rêu bụi tháng năm ròng.

    […]