Tại sao mình gặp nhau
Nếu em đừng gặp anh
Đêm sẽ không thao thức
Hơi thở đầy lồng ngực
Khỏi rộn ràng nôn nao
Thế mà cứ gặp nhau
Mừng như cành gặp lá
Một chút gì keo sơn
Giữ đời ta ở đó
Một chút gì như lụa
Buộc đời ta vào nhau
[…]
Nếu em đừng gặp anh
Đêm sẽ không thao thức
Hơi thở đầy lồng ngực
Khỏi rộn ràng nôn nao
Thế mà cứ gặp nhau
Mừng như cành gặp lá
Một chút gì keo sơn
Giữ đời ta ở đó
Một chút gì như lụa
Buộc đời ta vào nhau
[…]
Bẫy tình sa phải chăng con?
Đã anh sâu mắt lại còn rậm râu
Quê thì tận đẩu tận đâu
Tình trường tranh giải vàng thau có thừa
Cải già khéo ủ thành dưa
Bưởi mong nắng rám, mía chờ hanh heo
Nhà nghèo xin giữ nếp nghèo
Cành cao xin chớ có trèo, sẩy chân
[…]
Không gì đẹp bằng người đàn bà bụng chửa dạ mang
từ đây có một trái đất của riêng nàng
được đặt bình yên tại nơi thánh thiện
nàng cao quý mỉm cười mãn nguyện
gìn giữ cho riêng mình
một hành tinh
một bình minh
đặt tên là Sự Sống
[…]
[…]
Những lời cũ kỹ
Một trời thu để nhớ nhung
Chuyện đời giản dị
Chiêm bao tay nắm vô cùng ngón tay
Chuyện đời có thế
Nỗi đời em có nhớ không
Em về đây để
Hồng nhan em hẹn hái bông cho đời
Một lần em lại bên người
Giữa ngày tháng bỏ năm trôi bên giòng
[…]
[…]
Vạt mưa chừng xanh hơn
Khi chạm vào bóng cỏ
Xa nhà đến cả gió
Cũng lần hồi lang thang
[…]
[…]
Anh về với bao la
Cỏ xanh vừa chấm ngực
Hiếm hoi như hạnh phúc
Mùa thu ngơ ngác xanh
Bay vụt qua đời anh
Mắt buồn và tóc rối
Khi mà mình có tội
Mây rất thờ ơ trôi…
[…]
Có phải em mang trên áo bay
Hai phần gió thổi, một phần mây
Hay là em gói mây trong áo
Rồi thở cho làn áo trắng bay?
[…]
Thế là em đã lấy chồng
Cánh cò nghiêng khép –
bão giông một thời
Se buồn trước một tin vui
Nắng ngun ngún nắng,
phố dài hơi may
Vàng rơi
những xác lá gầy
Ta ngồi góc quán
uống đầy
giá như…
Xin cảm ơn những con đường ven biển
Cho rất nhiều đôi lứa dẫn nhau đi
Cám ơn sóng nói thay lời dào dạt
Hàng thùy dương nói hộ tiếng thầm thì
Anh như núi đứng suốt đời ngóng biển
Một tình yêu vươn chạm tới đỉnh trời
Em là sóng nhưng xin đừng như sóng
Ðã xô vào xin chớ ngược ra khơi
[…]
[…]
Nếu em biết có lần tôi đã hỏi
Tôi đợi ai cuối cuộc chơi này?
Như tháng tám đi qua người sẽ khuất
Riêng vết son còn đỏ nẫu môi cười.
Bài thơ nhỏ gói nỗi sầu vô hạn
Đường chim đi, nghìn dặm có ai tìm
Em không thể thì thôi đừng nắng, gió
Củi than riêng, tôi đốt một mình.
Đêm tháng tám, chỗ ngồi tôi lửa cháy .