Tết
Sáng hôm mồng một Tết
Đèn nến thắp xong rồi
Bà tôi ngồi trong ổ
Mặc áo đỏ cho tôi
Ông tôi vừa thức dậy
Nằm ngó cổ trông ra
Trên ngọn cây đèn bóng
Trời lất phất mưa sa
[…]
Sáng hôm mồng một Tết
Đèn nến thắp xong rồi
Bà tôi ngồi trong ổ
Mặc áo đỏ cho tôi
Ông tôi vừa thức dậy
Nằm ngó cổ trông ra
Trên ngọn cây đèn bóng
Trời lất phất mưa sa
[…]
[…]
Cắt cho ta, hãy cắt cho ta
Sợi bạc, sợi vàng, sợi tiền, sợi gạo
Sợi nhục, sợi lo, sợi đau, sợi chán
Sợi phản trắc đui mù, sợi đam mê cuồng vọng
Sợi chảy xuống má cha
Sợi vắt ngang trán mẹ
Sợi cắt đứt tim chồng
Sợi chặt đôi ruột vợ
Sợi nhố nhăng như cuộc đời
Sợi ngu si như lịch sử
Sợi đợi những ngón tay đi qua
Sợi đợi những ngón tay chẳng đến
Cắt cho ta.
[…]
[…]
Anh đừng gọi quê anh
Quê chúng mình đấy chứ
Nhiều đêm em vẫn mơ
Thấy biển về trước cửa
Nhiều khi em vẫn thương
Tán dừa xanh giữa lửa
Đứng trên đê sông Hồng
Nghe sông Hàn sóng vỗ
Ôi núi Ngũ Hành Sơn
Niềm khát khao tuổi nhỏ
Những màu đá thần tiên
Trong những câu chuyện cổ…
[…]
[…]
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ.
Anh lặng mình thấm thía tiếng chuông
Làm cây thông già đứng lặng hưởng mù sương
Còn bao nhiêu đèn và bao nhiêu nến
Hãy một lần mang ra thắp hết
Hãy một lần khôi phục lại, niềm vui
Đôi mắt nào của Chúa ở lòng tôi
Nhỏ ơi, ơi nhỏ, và nhỏ ơi…
Em mùa thi diện cũng xênh xang
Áo mới còn bay mùi tơ hàng
Ta tiếc dùm ai từng sợi tóc
Rụng lẻ loi sầu trên vai ngang
Em mùa thi khua đôi guốc cao
Bàn chân Nam Định rất chiêm bao
Ta sợ bùn đen vây nếp chỉ
Bởi vì tháng bảy có mưa mau
Em mùa thi mơn như trái cam
Con mắt kiêu kỳ rất Việt Nam
Ta đợi hôm nào em chợt khóc
Dù đượm u hoài hay hân hoan
[…]
Ờ bạn nào đâu có nghịch ngầm
Cười duyên lần lữa chẳng hồi âm
Ừ, tôi cũng thấy cô… ngoan lắm
Dài cổ tại người – bộ tại em?
Ờ bạn nào đâu có khó thương
Cười ngây thơ kéo hẹn nhì nhằng
Ừ, tôi cũng thấy cô… khờ lắm
Ai chết tại người – cho chết luôn!
Ờ cá vàng đâu có lửng lơ
Yểu điệu trời cho đẹp nhởn nhơ
Người ta cáu kỉnh vì nôn nóng
Ai nhận bà con phải ráng chờ!
[…]
[…]
Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi rớt
Nhỏ sẽ buồn như những lá thu bay
Lệ thắm nồng ướt đẫm chiếc khăn tay
Như có dạo nhỏ buồn ta phải đỗ
Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi đỗ
Nhỏ có mừng chưa chắc đã hơn ta
Nụ nhỏ cười sẽ rực rở như hoa
Nỗi sung sướng ửng hồng đôi má đỏ
[…]
Hôn rách mặt mà sao còn nghi ngại?
Nhớ điên đầu sao cứ sợ chia tan?
Mỗi lòng người một lý lẽ bất an
Mỗi cuộc chết, có một hình thức, khác
Mỗi đắm đuối có một mầm gian ác
Mỗi đời tình, có một thú, chia ly
Chiều nắng âm thầm chào biệt lũ lá me
Lá me nhỏ, như nụ cười hai đứa, nhỏ
Tình cũng khó theo thời cơm áo, khó
Ta dìu nhau đi dưới bóng nợ nần
[…]
[…]
Đèo nhau qua đoạn đời này
Cầu Trương Minh Giảng nghe đầy hoàng hôn
Mưa rỉ rả, mưa nguồn cơn
Mưa đâm lóc thịt, mưa dầm thuộc da…
Chở em đi học mưa nhòa
Đường loang loáng nước lập lòa loáng cây
Lạnh vừa đủ siết vòng tay
Run đi em để sau này… nhớ nhau…
Chở em sa vũng lầy nào
Về nhà nói mẹ qua cầu sẩy chân!
Cành dâu cao, lá dâu cao
Lênh đênh bóng bướm trôi vào mắt em.
Anh đi đèn sách mười năm
Biết rằng bóng bướm có lên kinh thành?
Cành dâu xanh, lá dâu xanh
Một mình em hát, một mình em thương.
Mới rồi mãn khóa thi hương
Ngựa điều võng tía qua đường những ai?