Chỉ em và chiếc bình pha lê biết
Em chẳng biết vì sao em yêu anh?
Dù suốt bốn năm chiếc bình hoa của em không có hoa hồng anh đến cắm
Dù những lần chúng ta gặp gỡ
Tính bằng tháng năm.
[…]
Em chẳng biết vì sao em yêu anh?
Dù suốt bốn năm chiếc bình hoa của em không có hoa hồng anh đến cắm
Dù những lần chúng ta gặp gỡ
Tính bằng tháng năm.
[…]
[…]
Con tàu không về bến lúc bình minh
Cũng không đỗ lại lúc hoàng hôn vừa tới
Đó là một con tàu nông nổi
Giam hãm người đàn bà trong nỗi đợi sân ga.
[…]
[…]
Hương hoa sữa phải một lần thơm quá
Bàn tay em ngây dại để anh cầm
Cái nóng ấm suốt mười năm mất ngủ
Sớm nay buồn nghe lạnh nhắc hồi âm.
[…]
Ước hôm Hà Nội anh về
Cà phê quán cóc vỉa hè có Mai
Sương vờ ngái ngủ trên vai
Câu thơ xô lệch phố dài vu vơ…
[…]
Bất giác chiều như muốn chậm đi
Gió trên sóng
Đôi thuyền câu thả lưới
Mênh mông sương khói
Hồ Tây sóng vỗ Phủ Tây Hồ
[…]
Có đôi lúc buồn
Tôi đã định tự tử
Sống làm chi khi bè bạn bon chen
Cơ quan quanh năm đấu đá
Sống làm chi khi người yêu thành người lạ
ngày như đêm một mình
[…]
Không hy vọng có em về
Ra ngồi quán uống cà phê một mình.
Trời ơi Sa Đéc buồn tênh
Nhớ mong là sóng – ta bềnh bồng trôi.
[…]
[…]
Rồi một mình anh trở lại đây
Cũng đến ngồi y một chỗ này
Buồn một nỗi buồn không thể vợi
Với một vầng trăng một bóng cây…
[…]
Mối tình thứ nhất cùng Nam Bộ
Yêu hết mình luôn, sống hết mình
Bông sen đang hẹn mùa sen nở
Ôi xứ quê này – xứ của anh!…
Đau nhập vào đây – đàn thất huyền
Dây thứ nhất
Nỗi đau thứ nhất:
Không ai yêu mình đến trọn đời
Dây thứ hai
Nỗi đau thứ hai:
Không ai cho mình yêu trọn đời…
[…]