Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Mây đầu ô

    Tác giả:

    Mây ở đầu ô mây lang thang
    Ôi! Chật làm sao
    Góc phố phường
    Mây ở đầu ô
    Hẹn những chân trời xa lạ
    Qua một ngọn cột đèn
    Chiều tối lại bừng con mắt đỏ
    Cành bàng mái cũ khẳng khiu
    Vườn đẹp khi mùa rụng lá
    Cành bàng lại mở tàn xanh
    Mùa hạ về theo chim sẻ
    Nhưng ta có gì
    Tự thấy những ngày không tẻ?

    […]

  • Đôi bờ

    Tác giả:

    Thương nhớ ơ hờ, thương nhớ ai?
    Sông xa từng lớp lớp mưa dài
    Mắt kia em có sầu cô quạnh
    Khi chớm thu về một sớm mai

    Rét mướt mùa sau chừng sắp ngự
    Kinh thành em có nhớ ta chăng?
    Giăng giăng mưa bụi quanh phòng tuyến
    Hiu hắt chiều sông lạnh đất Tần

    […]

  • Hoa sen

    Tác giả:

    “Trong đầm gì đẹp bằng sen
    Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
    Nhị vàng bông trắng lá xanh
    Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”
    Mặc cho câu ca được cả nước lưu truyền
    Và đời vẫn tin là ca ngợi phẩm chất của sen.
    Nhưng tôi không thể nào tin được
    Câu ca này gốc gác tự nhân dân
    Bởi câu ca sặc mùi phản trắc
    Của những phường bội nghĩa vong ân!
    Vốn con cái của giai cấp cùng khổ
    Chúng chòi lên cuộc đời quyền lực vàng son
    Nghĩ đến cha mẹ chúng xấu hổ
    Chúng mưu toan giấu che từ bỏ
    Nói xa gần chúng mượn chuyện sen

    […]

  • Cỏ

    Tác giả:

    Giấy trắng quá

    Mắt em trong quá
    Liệu thơ tôi có xứng trắng trong này…
    Đây đâu phải thơ
    Chỉ là những tiếng tôi thì thầm lúc buồn khổ
    Để nguôi đau, tôi chẳng muốn ai hay…
    Nhưng em đã đến
    Mắt trong và giấy trắng
    Trưa Hồ Tây, mặt trời nở đỏ vườn

    […]

  • Ngày đã đứng trưa

    Tác giả:

    Yêu đến nỗi trong lòng run rẩy mãi
    Trưa lan xa, bóng nắng đẫm vui buồn
    Trưa đang đứng, còn đời mình đang chín
    Giọt nắng vàng như mật sáng rưng rưng.

    Đã đứng rồi ư? Sao đời ngắn vậy
    Nghĩ chưa xong, thời khắc điểm xong rồi
    Đã chín rồi ư? Sao đời ngắn vậy
    Quay lại nhìn, bao việc vẫn buông xuôi.

    Yêu đến nỗi trong lòng run rẩy mãi
    Phút thiêng liêng thức tỉnh lại bao điều
    Nhìn thấu suốt nhỏ nhoi và vĩ đại
    Càng yên lòng dõi tới đích mình theo.

  • Tâm tình với Olga Berggoltz

    Tác giả:

    Và thế là họ xa nhau
    Chỉ còn dòng Nêva cuồn cuộn chảy
    Ngôi sao chiều bùng cháy
    Tiếng chim kêu lạc lõng cuối trời xa…
    Năm tháng trôi qua, năm tháng cứ trôi qua
    Cô gái hiểu người yêu mình có lí
    Khi bụi thời gian nhuộm những sợi tóc đẹp trên mái tóc óng ả
    Khi ngọt ngào nhiều, cay đắng cũng nhiều hơn
    Nàng nghĩ gì Onga Becgon?
    Câu thơ viết như một lời thú tội
    Ôi cái tuổi ngây thơ chẳng bao giờ có lỗi
    Khi nhắp vị ngọt ngào cay đắng của Tình yêu
    Vẫn những bờ đá hoa cương, vẫn những buổi chiều
    Và lớp trẻ lớn dần theo năm tháng
    Sẽ hợp tan bao mối tình trong trắng
    Sao vô tình chảy mãi hỡi Nê va?

    […]

  • Bê-tô-ven và âm vang hai thế kỷ

    Tác giả:

    […]

    Nghĩ chi em, những tiếng giận sôi trào
    Của thế kỷ hai mươi đang chiến đấu
    Trăng du kích soi dặm đường chảy máu
    Trăng chẳng vô tình như góc phố nơi em!

    Ec-mông ư? Hãy dạo khúc đàn lên
    Em sẽ hiểu tiếng rên trong áp bức
    Tiếng hát nhân dân ứ dồn uất ức
    Tiếng gươm đao đòi chặt đứt xiềng gông!

    Sau giấc mơ xưa, giờ lại có Ec-mông
    Đứng trước cọc hành hình, hăm bốn tuổi
    – “Hãy nhớ lấy lời tôi!” – Anh nói,
    Phút giây đi vĩnh viễn chẳng quay đầu
    Anh thành người giao ước với mai sau…

    […]

  • Nghĩ lại về Paustovsky

    Tác giả:

    […]

    Bây giờ, anh biết nói gì hơn?
    Có thể, ngày mai thôi… Có thể…
    “Hoa tóc tiên ơi! Sớm mai và tuổi trẻ”.
    Lật trang nhật ký nào cũng chỉ xát lòng thêm…

    Pauxtốpxki là dĩ vãng trong em
    Thành dĩ vãng hai ta. Bây giờ anh ngoảnh lại:
    Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, anh hiểu rằng không phải…
    Như tuổi thơ, vừa đó đã xa vời!

    Đưa em đi… Tất cả thế xong rồi,
    Ta đã lớn. Và Pauxtốpxki đã chết!
    … Anh vẫn khóc khi nghĩ về truyện “Tuyết”
    Dầu chẳng bao giờ mong đợi nữa đâu em!

  • Phúc âm nàng

    Tác giả:

    […]

    kẻ phán xét trong nàng
    bảo chiều nay bão lớn
    và ngày mai hãy thả chim câu
    (những con bồ câu của thánh Nô – Ê trong sáng thế ký)
    để cho chúng bay đi
    đem tin về
    trời sẽ trong xanh vào những ngày kế tiếp
    tôi theo nàng rời tàu
    bước lên bờ đất thịt
    hãy tin, hãy tin
    cuối cùng rồi chúng ta cũng có những bình minh êm ả
    những ngày vàng sau quá đỗi đau thương

    […]

  • Mai sau soi thấy vết thương tôi còn

    Tác giả:

    Gọi tôi tiếng gọi bồi hồi
    đêm, mưa góc phố, người ngồi ghế, khuya
    Vầng trăng, tôi, cũ, chia lìa
    Em đi cuối sớm, ai về đầu hôm?
    Gọi tôi, tiếng gọi ai, buồn
    Nhân gian thăm thẳm, ngọn, nguồn cũng xa
    Người về cây, cỏ tháng ba
    Hồn tôi tháng bảy mưa sa đầm, đầm
    Gọi tôi, tiếng gọi tiêu, trầm
    Trái tim nhật, nguyệt, mái hồn tử, sinh
    Núi sông đốm lửa cuối ghềnh
    Cõi âm: ký ức; cõi trần: lát dao
    Gọi tôi tiếng gọi rầu, rầu
    Ngưạ trong tuyệt lộ, chim đầu ải, sương
    Người còn giữ được mảnh gương?
    Mai sau soi thấy vết thương tôi, còn.