Mẹ miền Trung
[…]
Chiều nay nghe tin lụt lớn
Mẹ ơi! Dáng mẹ lưng còng
Cái cột, cái kèo, chiếc võng
Ðỡ đần mẹ chút nào không?
[…]
[…]
Chiều nay nghe tin lụt lớn
Mẹ ơi! Dáng mẹ lưng còng
Cái cột, cái kèo, chiếc võng
Ðỡ đần mẹ chút nào không?
[…]
Mặt hồ lăn tăn sóng
Bỗng tiếng kẻng đổ dồn
Tiếng kẻng báo giờ cơm
Vọng đều vào ngõ cá.
Con rô mình lấp loá,
Đuôi búng nước lên trời.
Cá trắm cỏ hiền quá,
Nhẹ nhàng vây bơi bơi.
[…]
[…]
Em hỏi tôi đường hoa sữa có xa ?
Tôi im lặng
Thu mới về một nửa
Cốm ngậm màu xanh, hồng chờ sắc đỏ
Hoa sữa ủ hương đợi gió heo may
Nắng ngập ngừng rắc vàng bụi lên cây
Phủ vết rám cho ươm dần trái bưởi
Tôi im lặng
Và em thôi hỏi
[…]
[…]
Con thuyền nhỏ tay ai chèo bối rối
Ðể lòng tôi với Hà Nội xốn xang
Thu chậm lại cho tôi chờ em tới
Em có về Hà Nội với thu không?
Hái bông cơm nguội bên thềm cũ
Nhớ thuở quế trầm chưa mất nhau
Loài hoa anh tặng em ngày ấy
Giờ hết nguội rồi bỗng biết đau
[…]
Nhà ai nấu bánh chưng khuya quá
Lửa bập bùng cho mắt long lanh
Tôi về nhặt chút hương mùa cũ
Xuân chín rồi cứ ngỡ xuân xanh!
[…]
Vợ cũ mặc rất đẹp
Nhìn thấy chạy đến chào
Chồng mới của vợ cũ
Ra tận nơi đón vào…
Ôi cuộc tình rổ rá
Mà cưới vui bất ngờ
Mọi người tranh nhau hát
Mình cũng lên đọc thơ
[…]
[…]
Cát bụi đã đành thân tấm mẳn
Thì danh với phận kể mà chi
Cảm thương con cá thia lia bại
Có sót huy hoàng cũng xếp vi
Cọc xu thảy hết ra ngoài mức
Ðồng cái, thua buồn cũng liệng sông
Tím hận một đời tay cứng vụng
Chơi cầu âu cả cái tâm ngông
Em có tìm không mùa hạ trước
Chiếc vành xưa đánh lạc về đâu?
Ðám tranh thuở ấy cao là vậy
Vành lạc, chân không ngại bước vào…
[…]
[…]
Ngọn đèn hư ảo chong linh vị
Thắp trắng thời gian mái tóc em
Tim đập duỗi ngoài thân nỗi lạnh
Hồn xa con đóm lạc sâu đêm
Cỏ cây sống chết há ta thán
Em khóc hoài chi lẽ diệt sinh
Thảng như con ngựa già vô dụng
Chủ bỏ ngoài trăng đứng một mình.
[…]
Xa nghe đợt gió lên cơn bão
Nhân loại quay cuồng biến đổi sâu
Bầy chó năm châu cắn sủa rộ
Quỉ ma cười khóc rợn đêm thâu
Cuộc cờ kỳ lạ không bày tướng
Ăn sạch quân, trừ lính được thua
Hỡi ai tráng sĩ mài dao nhọn
Xin nhớ đời không mỗi sắc vua
Hề, ta trở lại gian nhà cỏ
Tử tội mừng ơn lịch sử tha
Ba vách, ngọn đèn xanh, bóng lẻ
Ngày qua ngày, cho hết đời ta.