Nơi con sông
[…]
Sống giữa hồn anh ngày ấy trong lành
Em nón trắng trong chiều phố nhỏ
Em áo tím hong tóc dài đợi gió
Chuông nhà thờ một nhịp rộn ràng ngân
[…]
[…]
Sống giữa hồn anh ngày ấy trong lành
Em nón trắng trong chiều phố nhỏ
Em áo tím hong tóc dài đợi gió
Chuông nhà thờ một nhịp rộn ràng ngân
[…]
Lối đi cỏ mộng thân dài
Cây cao lá nặng ngủ hoài muôn năm
Sương rêu nến đỏ từ trần
Ván khô tay ẩm tuột dần tương lai
Sớm linh thiêng ít tuổi trời
Áo choàng vai rộng xuống đời tây du
Khi ra biển mặn đêm thù
Tôi đi tôi lại bóng mù thinh không
[…]
Những tấm ván trên cầu Hiền Lương
Những tấm ván đã thành bụi thành tro thành rều thành rác…
Chúng có quên ánh mắt phía bên này
Chúng có nhớ chớp lửa phía bên kia
Chúng có nguôi ngoai vết cháy thẫm máu người
Hay chúng chỉ là gỗ thôi
Đã xong phận lát cầu
Hay chúng đâu chỉ là gỗ thôi
Vì còn thấm máu người
Vẫn day dứt khôn nguôi
Nhịp cầu đã gãy…
[…]
[…]
Em đang ở rất xa nơi hẹn cũ?
Khoảng xanh kia làm cả một chân trời
Anh đi mãi chẳng thể nào tới được
Chỗ mình ngồi, nơi hẹn những lá rơi.
[…]
Lên chùa mượn một quả chuông
Lật ngược làm nồi nấu thịt
Rồi quỳ dâng lên cúng dường
Lòng thành khói hương nghi ngút:
– Thịt này con nấu nồi chuông
Không đem nồi da nấu thịt
Lửa vui thịt cũng không buồn
Sao mắt tượng mờ hơi nước
[…]
[…]
Còn ai tắm đêm dưới đèn cao áp?
Tôi thỉnh chuông chùa đợi tiểu tu chung
Tiểu bận ngồi xe búp bê hoa hồng
Gọi đò chẳng thưa lới lơ người hát
Tôi về chợ buôn khế chua mơ chát
Lở bồi một chuyến đò ngang…
[…]
Lão ngồi bên chiếc bàn gỗ mục
Cạnh bức tường rêu mốc
Nghe gió thổi
Và thầm khóc cho những chân trời đã mất
Chỉ có con mực tung tăng chạy trong vườn
Xới tung lên những lớp lá vàng
Đã rụng từ mùa thu năm trước
[…]
[…]
Hát đi em mấy mùa đông
Con chim cũng hót trong lồng nhân gian
Con chim nhớ mặt trời tàn
Nhớ sương đầu lá đêm vàng trăng rơi
Bây giờ tôi hát cho tôi
Và em sẽ hát cho người ta nghe
Để đêm nào bước chân về
Cô đơn đường phố lòng nghe rã rời
[…]
[…]
Cho hết mùa thu biệt lữ hành
Rừng thu mưa máu dạt lều tranh
Ta so phấn nhụy trên màu úa,
Trên phím dương cầm, hay máu xanh?
[…]
Có ai tìm nấm mồ tôi
Chăc rằng sẽ gửi ở nơi dịu dàng.