Du ca mùa đông
[…]
Ta dửng dưng không thèm ta nữa
Cây sấu chua bẻ lá cho người
Thương tóc tiếc một đời rũ gội
Buồn thơm thảo sấu chua ơi!
[…]
[…]
Ta dửng dưng không thèm ta nữa
Cây sấu chua bẻ lá cho người
Thương tóc tiếc một đời rũ gội
Buồn thơm thảo sấu chua ơi!
[…]
[…]
Mênh mang trời trăng
Mênh mang dòng trăng
Lục bình tím loang
Một mình tôi đợi
Mai em có về che nhau bên trăng
[…]
[..]
Anh tiễn em sang giấc mộng nào?
Giận lây tà áo cưới chiêm bao.
Lời nguyền không buộc vào mây sớm,
Em có nghe tình khóc dưới sao?
Em đến, trăng rằm xanh bóng mây,
Em đi, trăng hờn cong nét mày.
Chiều qua, má hồng còn thơ ngây,
Chiều nay, hàng mi sương xuống đầy
Thương nhau, gói trọn hồn trong áo,
Mất nhau từ trong tà lụa bay.
[…]
Ngồi tượng hình riêng một góc quầy
Tiếng người: kia, uống cái chi đây?
Uống ư? một ngụm chiều rơi lệ
Và một bình đêm rót rất đầy
[…]
Em cười nơi nào, em khóc nơi đâu?
Tấm áo xanh ơi, mái tóc choàng vai hỡi
Bát cơm tấm mười lăm năm vẫn đợi
Tiếng nước râm ran trong buồng tắm buổi chiều
[…]
[…]
Xa em, gió ít, lạnh nhiều
Lửa khuya tàn chậm, mưa chiều đổ nhanh.
Bóng đơn đi giữa kinh thành
Nhìn duyên thiên hạ, nghe tình người ta.
Đêm dài, chợp cánh thiên nga
Vo chăn mấy bận vẫn là chiêm bao!
[…]
Chòm hoa dâm bụt bên bờ giếng,
Nở đỏ như muôn mảnh lụa điều.
Tôi dối lòng tôi nên chẳng dám
Nhận là mình đã bắt đầu yêu.
[…]
Nằm nghe giấc ngủ mây vàng
Trôi qua ngày xế, vượt ngàn tử sinh
Thăm nhau trong cuộc vong tình
Ngậm ngùi chim hót như kinh triệu hồn
Trăng cầm lệ xuống càn khôn
Ngàn đêm máu chảy vỡ hồn hoa xưa
[…]
Tôi cười tôi khóc bâng quơ
Người nghe cười khóc có ngờ chi không?
Sự bình yên của ngôi nhà
Giữa trời và đất
Em từ đó bước ra
Sự bình yên của chúng ta
Như giọt mưa từ mái tranh rơi xuống
Ngôi nhà
Trời và đất
Bình yên từ đó bước ra.