Khúc hát cọng rau già
[…]
Ta giật mình theo những lối em qua,
Ở nơi đó mỗi viên sỏi cũng chứa đầy u uất;
Ở nơi đó những hạt mưa chẳng bao giờ nhớ mặt,
Những thói quen lầm lụi ra vào,
Và tiếng cười lạnh sắc như dao…
[…]
[…]
Ta giật mình theo những lối em qua,
Ở nơi đó mỗi viên sỏi cũng chứa đầy u uất;
Ở nơi đó những hạt mưa chẳng bao giờ nhớ mặt,
Những thói quen lầm lụi ra vào,
Và tiếng cười lạnh sắc như dao…
[…]
[…]
Người đàn ông dắt tay người đàn bà đi qua ta vào ngôi nhà của họ
Những ngọn đèn lần lượt bật rồi tắt, nhưng chẳng có ngọn đèn nào của ta ở đó
Những ô cửa lần lượt mở rồi khép, và cũng không có ô cửa nào là ta…
Lâu lắm rồi
Tuổi trẻ đã đi xa
Sợi tóc rung lên tiếng ngân của những dây đàn phủ bụi
Bên ngôi nhà không phải của mình…
[…]
[…]
Chào nhau rồi – giờ em đi đâu
Ta quay về – biết quay về đâu?
[…]
Con nước vơi đi con nước lại đầy
Bến bờ này tôi đứng suốt trăm năm.
[…]
Tháng sáu vo tròn ném xuống hồ sâu. Ném vào lòng ta từng viên sỏi nhỏ. Con thuyền lá khô không nơi nương tựa. Em đừng lầm với mảnh trăng non. Tháng sáu chạnh lòng những vết môi hôn. Em thôi qua cầu gió thôi bay áo.
[…]
[…]
Búp tay nhỏ hái chùm sương mát lạnh
Sao anh nghe nín thở cả đôi vai
Từ mờ xa chưa tới cửa ngày mai
Những thao thức đã về trong chới với
Anh ngơ ngác đếm cô đơn từng sợi
Sợi nửa đêm che sợi úa trăng sao
Vùng tóc thùy dương lẫn chút mòn hao
Nên rộn rã tạm lui vào nín lặng
Ánh mắt đẹp như mùa thu khép nắng
Tiếng lục huyền cầm gợn sóng pha lê
Tóc buông dài nên mát lối đam mê
Xin âu yếm hãy khoan đừng hé nụ
Xin giọng hát hãy khoan đừng rực rỡ
Cho ngày sau tình sử ngát trầm hương
Để khách giang hồ đêm lạnh tha phương
Mở trang sách nghe bàn tay sưởi ấm
[…]
[…]
Cám ơn em… Mảnh vỡ chiếc gương xuân còn sót lại.
Cho tôi soi, và tìm thấy lại mình.
[…]
Có thể đời đã đưa tôi vào những giảng đường
Dạy tôi đo hành tinh bằng đường đi ánh sáng
Đo tình yêu bằng đơn vị tiền tài
Rồi tôi đo hoang vắng của hồn tôi
Bằng những đêm rất rộng
Tay vẫn cầm tay
Tay vẫn khoác ngang lưng
Mà có một vòng chân không
Tôi vẫn gọi bằng em
Mà nghe thấy âm thanh rơi vào thạch động.
Tại sao?
Tôi chẳng hiểu tại sao
Nhưng tôi hãy hỏi:
Tại sao đời cho tôi hai mươi tuổi
Để tôi ngồi đây
Thở khói thuốc hơi tròn
Nhìn mưa bay
Nhớ những người yêu cũ
Và nghĩ thầm:
Đời là một tiếng cười to…
Mưa người lạnh mái hiên tôi
Động hồn cỏ mục nhưng lời vô ngôn
Gió đưa mây bỏ xa nguồn
Tôi ngàn năm lạc giữa đường viễn khơi
Áo xanh người mộng bên trời
Ôi mưa bão rớt trên đồi tịch nhiên
6.1969
[…]
Trên bến giang đầu trăng bỗng chết
Nguyệt cầm im tiếng đến ngàn sau
Xiêm y đã khuất trời nhan sắc
Ta đứng chờ ai tóc bạc màu.