Cái võng
Đều đều võng đưa
Giữa trưa êm ả
Ru bé ngủ say
Sân tròn bóng lá
Bé ngủ ngon quá
Đẫy cả giấc trưa
Bé ơi! Cái võng
Thức hoài đưa đưa…
Đều đều võng đưa
Giữa trưa êm ả
Ru bé ngủ say
Sân tròn bóng lá
Bé ngủ ngon quá
Đẫy cả giấc trưa
Bé ơi! Cái võng
Thức hoài đưa đưa…
[…]
Chiều nay bỏ học tôi về
Bố tôi quăng cái roi tre lên trời.
Mẹ u sầu qua cầu Ái Tử
Trăm thương ngàn nhớ để lại bên sông
Bên sông máu thắm đôi giòng
Bên sông giặc về hiện hình muông thú
Con trai mẹ lao mình trong đạn bủa
Máu thép, tim gang ngăn chiến xa thù
Mắt ngời ngời say lửa dũng ngàn xưa
Bàn tay lõm trên sắt che nòng súng
Cắn máu môi uống lời thề kiêu dũng
Lời thề chém đá – lời thề xé mây
– Bằng hơi thở Trị Thiên
Quyết giữ bến sông này!
[…]
[…]
Anh sẽ về,
Em yêu ơi hãy nhớ
Lời thề này đinh đóng cột khăng khăng
Lời thề này khắc trên đá Trường Sơn
Thân dù nát nhưng lời thề không nát
Anh sẽ về như người xưa Bắc phạt
Ôm mộng Quang Trung, nuôi chí Tây Sơn
Mang trong tim dũng khí Hoàng Lê Cường
Đã tuẫn tiết với Bồng Sơn bi tráng
Chiến sử rạng ngời gương xưa Võ Tánh
Ngô Tùng Châu thề một chết theo thành
Kẻ thù kia sẽ gục dưới chân anh
Bầy xâm lược sẽ tan tành xác thú
Biển chúng ta tình vẫn xanh ý gió
Phù Cú – Hoài An nhạc nở quân hành
Thượng Tam Quan dừa rợp bóng xanh xanh
Khoe cá trắng đầy khoang chiều hội lưới
Nung sò làm vôi cất ngôi trường mới
Giặc tan rồi. Trời Duyên Hải thênh thang
Anh sẽ về cùng bia đá phơi gan
[…]
Sau một giờ mặc niệm
Xin một phút bồi hồi
Cho triệu anh em mất còn trong cuộc chiến
Cho người dại khờ và kẻ tinh khôn
Xin cúi đầu thật thấp trước oan hồn
Ở hai phía quân thù và bè bạn
Ngày dâng nến rưng rưng hàng mộ trắng
Chiều ngùi ngùi sương khói chiến trường xưa
Mỗi nấm mồ xin phủ một lá cờ
Và khấn nguyện chung một lời vĩnh biệt
“Thôi, lần cuối xin người tha thứ hết
Tha thứ cho nhau – tha thứ cho đời”
[…]
Mẹ bỏ Dak To từ khi giặc tới
Băng rừng sương qua con suối ngậm ngùi
Cả giang san cõng nặng một lưng gùi
Mẹ bỏ lại cái buôn rừng rực lửa
Gió nghiến răng tre dài như nói nhỏ
Thương cái bò, thương cái mác đào măng
Cái nhà sàn ôm nương lúa ba trăng
Mai còn chi dưới gót thù xâm lược
Mẹ về miền xuôi phố phường ngơ ngác
Mang tiếng khèn trắc ẩn điệu quê hương
Mắt kéo mây nhòa nhạt suối trăng hờn
[…]
Sau chiến thắng cuối cùng
Xin mời mẹ qua sông
Về Gio Linh. Cửa Việt.
Ươm mầm sống trên đồng hoang đất chết
Dựng ngày mai trên tàn phế thương đau
Mời mẹ trẩy về đường 9 xôn xao
Mừng hội lớn đẹp Khe Sanh, Lao Bảo
Giặc tan rồi – quê mình thay sắc áo
Ôi Trị Thiên ngạo nghễ dưới mây trời
Ơi Trị Thiên thương mến của ta ơi!
[…]
Giặc từ Kampuchea tràn qua biên giới
Mẹ dời Lộc Ninh rừng cao su ngụt khói
Máu đỏ thêm màu đất đỏ quê hương
Trời Bình Long sôi tiếng thét căm hờn
Tiếng thét âm u… bừng bừng đêm hội pháo
Thành phố dọc ngang kẽm gai địa đạo
Thành phố hoang tàn quằn quại thương đau
Thành phố chuyển mình sừng sững vươn cao
[…]
Sang năm ra ở riêng rồi
Vợ tôi dệt lụa, tôi ngồi làm thơ
Lụa may áo, bán còn thừa
Tôi đem thay giấy viết thơ chung tình
Giăng câu này dưới mái gianh:
“Nhà cô thôn nữ, vợ anh học trò”…
[…]
Ta cùng về thành phố đêm nay
Đi bên nhau thấy bao điều bỡ ngỡ
Em quên cả tên con sông và không nhớ rõ
Những phố nào mình đã đi qua
Trên mặt đường loang loáng bóng cây đưa
Dưới ánh trăng thành phố màu trắng quá
Các thuỷ thủ có màu mắt lạ
Những con tàu không bao giờ quen
[…]