Hiện thể
[…]
Mảnh băng tuyết khóc rẫy ruồng
Mộng hoang phế rụng bên nguồn nước xanh
Chiêm bao tàn tạ trăng cành
Ngàn xưa gục ngã bên thành luỹ xiêu
[…]
[…]
Mảnh băng tuyết khóc rẫy ruồng
Mộng hoang phế rụng bên nguồn nước xanh
Chiêm bao tàn tạ trăng cành
Ngàn xưa gục ngã bên thành luỹ xiêu
[…]
[…]
Nhà anh bên Nàn Sán
Bếp lửa vùi sương mây
Gặp em phiên Cán Cấu
Vòng bạc lồng cổ tay
Ta cưới thôi em nhé!
Cùng trèo núi trỉa ngô
Hái mạch ngon nặn bánh
Nắm chung đuôi ngựa thồ
[…]
[…]
Mế bế cháu khoe khắp bản làng
Nàng dâu khéo đảm lại đoan trang
Môi em – hoa mận chiều xuân ấy
Trống hội Lồng tồng báo Tết sang…
[…]
Thôi hãy chín đi quả xanh rơi vãi
Nắm đất nào chẳng đẫm ứa mồ hôi
Gánh lo âu vai mẹ hứng suốt đời
Lưng mẹ thắt dáng buồn sông núi cổ
Nón trên đầu, núi hoang liền ruộng vỡ
Ta nhận ra đất nước chính là người
Thôi hãy lên đường
Rừng sâu bể vắng
Những đứa con năm tháng ngóng tìm về
Nơi mắt mẹ trời xanh chưa thấy hửng
Nơi tóc mẹ trắng mưa đêm lũ úng
Mùa bão dài chưa qua
[…]
[…]
Chị tôi yếm thắm, váy nâu
Gói theo cái rét làm dâu thôn Đoài
Bây giờ cứ độ giêng hai
Chị đem nỗi nhớ phơi ngoài giậu tre…
[…]
Chiều ấy anh vừa đi vừa nghĩ, cây chò chỉ trước nhà anh có muôn vàn chiếc lá, lá lấp lánh reo mỗi độ gặp người. Anh vừa đi vừa nghĩ, trong giấc mơ đêm qua người ấy đến tìm anh, môi cắn chỉ tóc dài buông trách cứ, một luồng sáng trong veo rọi xuống từ trời.
– Và dưới chân tôi bất thần ánh sáng hắt ngược lên.
Anh thấy mình vùn vụt về bên cây chò chỉ,
ngắt một chiếc lá xanh
Rồi ngủ
Đêm bắt đầu từ đấy thật dài.
[…]
[…]
Trống chèo rạn ngói mái đình
Còn ai khéo nặn dáng hình làng quê?
Chợ phiên vẫn họp ven đê
Mà ông lão nặn tò he đâu rồi?
Gốc đa trống một chỗ ngồi
Ô kìa, bất chợt ngoài trời đổ mưa…
Bao giờ cho tới ngày xưa?
Tò he ngóng mẹ chợ trưa lâu về…
[…]
Như cuộc vui mình không được dự phần
Tôi dắt lặng im bóng tôi đi ngược nắng
Mưa cuối đông đã phai gió đầu xuân sắp cạn
Níu phía xưa xa thao thiết gọi tên mùa…
[…]
Sài Gòn từ nay chắc buồn
Tôi dối tôi nhiều em biết không
Tôi biết em thường mang thư vào lớp học
Mà lòng sầu muốn khóc
[…]
[…]
Xin được khóc như người mắc tội
Đã vụng về hất vạt nắng mùa thu,
Vào môi em, khi ấy, tím sương mù
Giờ em cháy như cánh chuồn đỏ lóa.
[…]