Ta làm gì cho hết nửa đời sau
[…]
Rừng đất khách bạt ngàn màu áo trận
Xong hiệp đầu mây núi đã bâng khuâng
Hào khí bốc đủ mười thành chất ngất
Chuyện vá trời coi đã nhẹ như không
[…]
[…]
Rừng đất khách bạt ngàn màu áo trận
Xong hiệp đầu mây núi đã bâng khuâng
Hào khí bốc đủ mười thành chất ngất
Chuyện vá trời coi đã nhẹ như không
[…]
[…]
Xuôi tay nhắm mắt một mình
Cùng đinh thì vẫn cùng đinh là cùng
Thế gian muôn sự của chung
Công bằng là lúc ta không còn gì
Cũng là cát bụi thiên di
Kẻ ăn không hết người đi vật vờ
Bàn tay mà nắm ước mơ
Xòe ra năm ngón dại khờ cả năm.
[…]
Đồng nghiệp tôi mái tóc đã phai màu
Giọng nói khàn như dây đàn cũ
Có hiểu điều ấy chăng, bụi phấn biết nghiêng mình lễ độ
Không rơi vào lồng ngực trái tim trong
Các em mở ra những trang-giấy-ruộng-đồng
Tôi cúi xuống gieo vào hạt-chữ
Có giọt mồ hôi và cả dấu tay mình ấp ủ
Lặng thầm nói với mai sau
Mải miết đôi tay đầy bụi phấn trắng phau
Như nhà nông bốn mùa lấm đất
Viên phấn tự mài mòn chết đi để đâm chồi lẽ thật
Nhẹ nhàng ơi cái chết vô tư
[…]
Tôi đâu phải người làm nông
Cày xong đánh giấc say nồng một hơi
Chuông reo tan buổi dạy rồi
Còn nghe day dứt nỗi đời chưa yên.
Trách mình đứng trước các em
Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!
Rụng dần theo bụi phấn bay
Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh
[…]
[…]
Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm
[…]
[…]
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
[…]
[…]
Lạnh giá đến nao lòng ngút ngát gió heo may
Lá sấu rụng rối chân mưa ngâu mềm rễ cỏ
Hà Nội mấy ngàn đêm thở dài thương nhớ
Chiều nay như người lạ tìm về
Đến Ngọc Hà hỏi làng ra Yên Phụ tìm đê
Xóm Vẽ bến Chèm vắng thuyền nan đò gỗ
Đường Cổ Nhuế không tãi rơm quạt lúa
[…]
[…]
Tôi cũng có một phong thư muốn gửi
Suốt mười năm lỡ thất lạc số nhà
Nào các em hãy nhắn giùm tôi với
Cũng cổng trường này, cô gái ấy đi ra.
Cô gái ấy đi ra… mười năm không thấy lại
Chỉ các em cứ lũ lượt tan trường
Phong thư cũ niêm mối tình thơ dại
Tay tôi cầm muốn gỡ ngại tơ vương.
[…]
[…]
Người sẵn gạo nếp than không lựa được men nồng
Kẻ có cán gỗ lim lang thang tìm ngọn giáo
Rối chỉ gãy kim vải chưa thành áo
Ngòi bút tìm bình mực mũi tên thiếu dây cung
Tìm nhau đợi nhau vô tận vô cùng
Nửa câu thơ đầu trời đợi nửa câu cuối đất
Đàn nguyệt chùng dây, sênh tiền lỡ nhịp…
[…]
[…]
Tóc cằn lại mượt lại thanh
Nhuộm khăn chiết áo kéo mành treo gương
Chẳng còn nghiêng chõng lệch giường
Nằm thâm nửa chiếu, gối sờn hai tay
Được ngồi gỡ chỉ vá may
Hoa đèn bấc mới, dầu đầy cổ chai
Đêm trăng cửa chẳng vội cài
Cầu ao khớp mộng, dao mài bén tay
[…]