Dạ khúc
Trăng kêu xanh như máu
Chiều rũ rượi môi đau
Người đi nhức buốt hoa bừng nguyệt
Đêm sâu,
Đêm trũng sâu
Ngắc ngoải rừng sầu…
Ôi chao! Đá đẫm sương huyết dụ
Bóng ai ngồi tê lạnh lòng im
Ngực mù lênh đênh lệ
Vô biên,
Tràn vô biên…
[…]
Trăng kêu xanh như máu
Chiều rũ rượi môi đau
Người đi nhức buốt hoa bừng nguyệt
Đêm sâu,
Đêm trũng sâu
Ngắc ngoải rừng sầu…
Ôi chao! Đá đẫm sương huyết dụ
Bóng ai ngồi tê lạnh lòng im
Ngực mù lênh đênh lệ
Vô biên,
Tràn vô biên…
[…]
[…]
Ta vốn ghét đàn bà như ghét cứt
Nhưng vì sao ta lại yêu em?
Ôi mắt em nhìn như là bẫy chuột
Ta quàng xiên nên đã sa chân.
[…]
Bao nhiêu năm vẫn cánh buồm nâu
Ta đã đi qua nhiều bờ bến lạ
Nghĩ rằng em chẳng đợi được lâu
Nên lỡ tiêu những đồng tiền giấu mẹ
Nay lặng đứng trong lời gió kể
Cô bé năm xưa vẫn đợi thuyền rồng.
Đàn bà dễ sợ quá ta
Nó kềm nó kẹp đời ta quá chừng
Nó càng kẹp ta càng mừng
Chỉ e nó kẹp nửa chừng… nó thả ra
[…]
Người khai quật cả một vùng hoang mạc
Thấy xác ta trong cát bỏng im lìm
Ðào bật móng trái tim đau cổ tháp
Tỉnh dậy rồi đêm trắng mấy ngàn đêm.
[…]
Mộng vỡ, vương triều ta đã mất
Và em, hoàng hậu chẳng hồi cung
Ta còn để lại gì không nhỉ?
Thành quách rêu phong dấu bụi hồng.
[…]
[…]
Đời đã vô tình không vấn vương
Ngõ xưa đã hút lối thiên đường
Còn đây hơi thở xanh xao mộng
Em mất tên rồi ta tiếc thương!
Em chết bên bờ lúa
Ðể lại trên đường mòn
Một dấu chân bước của
Một bàn chân bé con
Anh qua miền cao nguyên
Nhìn mây trời bữa nọ
Ðêm cuồng mưa khóc điên
Trăng cuồng khuya cuốn gió
[…]
[…]
Xin cúi đầu thật thấp trước oan hồn
Ở hai phía quân thù và bè bạn
Ngày dâng nến rưng rưng hàng mộ trắng
Chiều ngùi ngùi sương khói chiến trường xưa
Mỗi nấm mồ xin phủ một lá cờ
Và khấn nguyện chung một lời vĩnh biệt
[…]
[…]
Hỡi ơi tai đục trần gian
Sao nghe nổi máu cung đàn bão mưa
Hỡi ơi mắt trắng cõi thừa
Sao nhìn nổi ngọc trên thơ tỏ tình
Chung thân can tội nghịch thiên
Còn say cuồng vọng thản nhiên ngạo trời