Tố của Hoàng ơi
[…]
Ngày mai ngày mốt anh nằm xuống
Ngọc đọng cơn sầu nửa kiếp Thơ
Đập nát ra cho trời đất uống
Thì em sẽ rụng xuống đêm mờ!
[…]
[…]
Ngày mai ngày mốt anh nằm xuống
Ngọc đọng cơn sầu nửa kiếp Thơ
Đập nát ra cho trời đất uống
Thì em sẽ rụng xuống đêm mờ!
[…]
[…]
Mù sương phi cảng não nề
Thôi anh. Ở lại buồn về em mang
Tiễn anh một chén rượu tàn
Một bàn tay nắm. Một hàng lệ mau
Cuộc cờ thế sự binh đao
Phút giây tái ngộ ngàn sau biết còn
[…]
[…]
Đêm tháng chạp rủ chơi trò giặc giã
Hai xóm hai miền hai đứa hai phe
Đứa do thám địch tình trên đất lạ
Đứa tuần hành tai mắt cố tìm nghe
Thằng tuần tiễu bắt được thằng do thám
Giữa đám vòi voi hoa trắng ven sông
Nó lưỡng lự nhìn mây trời tự xám
Khẽ mỉm cười… tha đó… chạy đi ông
[…]
Tôi vào quê hương bằng cuộn dây thép
Bằng vết chân cùn nhọn hoắt của cha
Theo những thông hào ươm đầy trái phá
Tôi đưa bàn chân cào cấu trên da
Tôi vào quê hương bằng xe traction
Chiếc xe chở đầy chất nổ ngàn cân
Tôi đặt nó lên xương sườn của mẹ
Thân mẹ a ha thân mẹ tanh bành
[…]
[…]
Tiếng trống cơm hòa nhạc ngũ âm,
Trong ngày Đưa Nước, hội trăng rằm,
Dù Kê hát bội vui chùa miễu,
Sống thái bình, quên cả tháng năm.
Hơi nước còn thơm mùi bánh ống,
Còn thơm tà áo sắc thiên thanh,
Cô em bán bánh sao hiền quá,
Lóng lánh mắt huyền in bóng anh.
[…]
[…]
Ôi! cố hương xa nửa địa cầu
Nghìn trùng kỷ niệm vẫn theo nhau
Đâu đây trong khói trầm thơm ngát
Hiện rõ trời xuân một thuở nào
Thấy lại con đường tuổi ấu thơ
Cỏ mềm nhung biếc đón chân tơ
Cành non lộc mới ngang tầm mắt
Trang sách thần tiên bụi chửa mờ
[…]
[…]
Mình ta lạc giữa cơn trường mộng
Rượu rót tràn ly thiếu bạn mời
Nhác quanh rặt những trò vân cẩu
Nâng chén trên tay uống ngậm ngùi
[…]
[…]
Hương xoan nay đã xa vời vợi
Thuyền cũ đi về vắng bóng ai
Lênh đênh trên bến vần thơ trắng
Nhuộm áo khăn xưa màu trăng phai.
[…]
Giần, sàng tay thấp tay cao
Mẹ ơi, có trận mưa rào đằng đông
Lại còn cơn giá cơn giông
Tháng ba đằng đẵng thì trông lúa mùa.
Trông ngang chùm sao tua rua
Cái cày đi trước đường bừa theo sau
Mẹ thầm lặng những đêm thâu
Giữa ba bề gió thổi nhàu chéo khăn
[…]
[…]
Trấu vàng rắc dặm vàng phơi
Bước người như sóng chân người chói chang
Mương dài nở trắng hoa trang
Cỏ xuân nét thảo hai hàng thiết tha
Ở đâu hơn thế quê nhà
Nẻo đường ân nghĩa nối qua nghìn đời
Trấu vàng rắc dặm vàng phơi
Hạt thơm của đất còn nuôi tình làng…