Tản mạn nước
[…]
Giếng cha đào thủa một hai
Dây gàu nối mãi cho dài vấn vương
Mẹ nằm chỗ ướt canh sương
Chỗ khô lót tiếng ru nhường con thơ
[…]
[…]
Giếng cha đào thủa một hai
Dây gàu nối mãi cho dài vấn vương
Mẹ nằm chỗ ướt canh sương
Chỗ khô lót tiếng ru nhường con thơ
[…]
[…]
Khi em nói bằng móng tay mười chiếc
Anh nghe đau mười dấu vết hoài nghi
Đáy bình an choàng thức tỉnh đam mê
Như thuở bé gợn hôn đầu tê buốt
Tay vụng dại bỗng mềm như dáng lược
Tóc em màu chải ngược gió về khuya
Khuôn mặt em nghiêng lệch đón môi kề
Mi mắt lả trong âm thầm khép lại
[…]
Bao giờ em đi lấy chồng?
để anh sắm mừng quà cưới?
Anh mừng em đôi chiếu mới
em về giải kín giường đôi
Anh đi sang tận làng Ngòi
tìm mua gạo cẩm
xu xê bánh cuốn
tự tay anh buộc lạt điều
đôi gối tằm thêu
anh nhờ người thêu hộ
thiếp mời chính tay anh hoạ
anh đi hai họ
báo tin từng nhà
anh nói mẹ cha
mượn nồi mượn chõ
em có cần anh đầu cỗ?
bảo người nhắn gọi anh sang
[…]
[…]
Mẹ tôi mất khi tôi ba tuổi
Cha đổi cho tôi phân nửa cuộc đời
Tôi lớn lên trong mùi bùn đất của vách nhà tranh
Mặc những tấm áo cô, dì sửa lại
Mưa nắng đưa thuyền trôi xa dần bến bãi
Ký ức tuổi thơ củ khoai nóng nghẹn lòng
Sáng mùa xuân chợt trong gương có cô bé má hồng
Không chịu ngồi vào xích lô đến trường mỗi sáng
Người âm thầm quay lưng
Tôi chợt nhận ra tóc cha bạc trắng
Từ thẳm sâu tiếng nấc vỡ âm thầm…
[…]
[…]
Thư cha đến giữa giảng đường
Con đọc quên nghe thầy giảng
Lá thư còn đọng mùi hương
Cỏ rơm, đất bùn, mưa nắng…
“Việt đồng dạo này bận quá
Nhớ con không biết làm xao
Con hãy dữ dìng sứt khỏe
À nhà vừa bán con heo…”
[…]
[…]
Nghĩ đến ngày mai một sớm mai hồng
Kẻ ở thành phố sửa soạn tâm hồn
Ngoài sân ga có người và đường sắt song song
Đầu máy sẽ ló ở khúc quanh đưa tới
Tàu nào qua biên giới đã sang
Những người bước xuống thân thể nhiều năm nói
Kẻ ở quê hương cười đón buồn như sương
Những lời trao, những tiếng nức, những vòng ôm, những thoáng hôn
Chiếc xe ngựa bâng khuâng vào thành phố
[…]
Bố về đây một hai hôm
Cái bếp thôi dột, cái hòm thôi rung
Ghế bàn thôi chạy lung tung
Ngang tường hai đứa thạch sùng nhìn nhau
Trải chăn, bố gấp Thu vào
Lau bàn, bố trút tào lao xuống gầm
Mấy cành hoa héo, bố cầm
Định thay lọ mới lại ngần ngại, thôi…
[…]
[…]
Chiến tranh quá dài nên người quá khác
Không thể nào vui tiếp rước hoà bình
Đêm đen quá dài nên người quá khác
Không thể nào tin sẽ có bình minh
[…]
Đêm nằm ngủ võng trên đồi cát
Nghe súng rừng xa nổ cắc cù
Chợt thấy trong lòng mình bát ngát
Nỗi buồn sương khói của mùa thu
Mai ta đụng trận ta còn sống
Về ghé sông Mao phá phách chơi
Chia sớt nỗi buồn cùng gái điếm
Đốt tiền mua vội một ngày vui
[…]
[…]
suốt đời không biết nói
tôi ngồi thức một mình
đốt thuốc lên nhìn khói
đêm vọng về vô minh