Thơ lập đông
Anh không thể nào còn tốt được như xưa
Anh biết thế và đau lòng bởi thế
Hết dịu ngọt thôi thì em cứ rẽ
Hoa tình yêu không thể nở đất cằn.
[…]
Anh không thể nào còn tốt được như xưa
Anh biết thế và đau lòng bởi thế
Hết dịu ngọt thôi thì em cứ rẽ
Hoa tình yêu không thể nở đất cằn.
[…]
Hè phố đêm khuya trầm mặc
Nói về Em
Quán nhỏ đền lu ám khói
Nói về Em
Trang sách thơm mùi giấy mới
Nói về Em
Hồi còi rộn rịp sân ga
Nói về Em
Tiếng dương cầm bay qua cửa sổ
Nói về Em
……
Và trái tim tôi đau khổ
Vì không được nói về Em.
[…]
– Anh của riêng em
Anh rất lớn của em
(Anh lớn thật, nhưng hiện đang rất bé)
Và hai tay ghì cổ nàng
Tôi kêu:
Mẹ ơi!
Mẹ, mẹ!
bằng một giọng hài nhi
mới học kêu bập bẹ
trong hơi thở bừng bừng
như bốc men
– Lời vô thức?
hay là tôi đối thoại?
Sau đêm ấy là nàng đi
đi mãi!
[…]
[…]
Giần, sàng, thúng, mủng, nong, nia
Úp chung một chỗ chẳng chia méo tròn
Chày mòn. Cái cối cũng mòn
Tiếng kêu cọt kẹt cũng mòn lòng đêm
Cọng rơm thì biết ấm lên
Sợi gai ấm xuống mà quên đêm dài
Nghiêng nghiêng rét lộc, rét đài
Áo nâu mạ gánh giêng hai qua đình…
[…]
[…]
Cho ta một chút mày hoa
Chút môi hạnh thắm người xa tới gần
Để ta kể với phù vân
Dù sao đời đã một lần có em
Cho ta một chút thuyền quyên
Chút hương thân thể bay lên ngọt ngào
Mai về ngủ dưới trăng sao
Nằm nghiêng gối cũ chiêm bao thấy người
[…]
[…]
Mượn tình yêu để diễn đạt chính mình
Cặp thân thể nồng nàn và trong suốt
Cái ngôn ngữ dịu dàng không ngượng ngập
Hai tâm hồn bình tĩnh nhận ra nhau
Hai tâm hồn chờ đợi đã từ lâu
Cái giây phút dứt tung những xích xiềng êm ái
Không son phấn điểm trang, không lụa là che đậy
Họ như là trời đất mới sinh ra
[…]
Những người đàn bà đi trong bình minh
chiếc làn xách tay
mấy quả trứng, mớ rau
và một ít bóng đêm sót lại.
Con phố dài
cánh cửa sổ nhà này mở ra
cánh cửa sổ nhà kia khép lại.
[…]
[…]
Những gì đã mất đi, những gì im tiếng nói
Những nguồn trong sau đá sỏi, bùn lầy
Bao đau thương che khuất bởi tháng ngày
Bao khát vọng ngủ yên giữa nhọc nhằn, vất vả
(con thuyền nan trên cát vàng quên biển gió
câu thơ nằm trong trang sách chẳng người xem)
Sáng mai nay đều đã trở về em
Khi em bước qua con đường cỏ lạ
Giọt nước mắt trên môi cười và niềm vui se giá
Sáng mai này em đến cuộc đời anh.
[…]
[…]
Thôi từ nay trần trụi dáng nhà
Bầy chim qua đây không còn chỗ đậu
Mùa hè qua đây không còn bóng râm
Tình yêu qua đây không giọng nói thì thầm
Vắng hai cây sấu già, bầy trẻ
Không còn cầm đèn đi bắt ve đêm
Người đạp xích lô nhớ trưa nào ghếch xe nằm ngủ
Ơi vòm xanh lá mướt buông mềm
[…]
[…]
Đã qua thời lúa xanh đòng
Sao còn đỏ mắt riềng giong đợi gì
Về thôi em, hãy về đi
Lửa rơm dễ bén bấc chì khó tan!
Không cùng củi lửa tro than
Đành gom hương nhớ thả làn gió bay
Đò ngang muộn chuyến cuối ngày
Biết là sông hẹp đêm nay rất dài…