Vì sao
[…]
Mười năm rồi như hòn đảo cô đơn
Nằm nghe gió hờn tung sóng bạc
Bỗng một hôm hàng dừa lên tiếng hát
Một chiếc thuyền buồm ghé đảo thần tiên
Đảo với thuyền từ buổi ấy nên duyên
[…]
[…]
Mười năm rồi như hòn đảo cô đơn
Nằm nghe gió hờn tung sóng bạc
Bỗng một hôm hàng dừa lên tiếng hát
Một chiếc thuyền buồm ghé đảo thần tiên
Đảo với thuyền từ buổi ấy nên duyên
[…]
Vẫn biết chừ yêu nhau
Mai rồi không yêu nữa
Tình hôm nay đang nồng
Mai đã tàn hương lửa
Những bàn tay rời nhau
Mắt thôi nhìn một hướng
Bản tình ca buổi đầu
Nay chỉ còn dư hưởng
Tình yêu như nắng chiều
Thoáng hiện rồi thoáng tắt
Đời vẫn qua hững hờ
Người gặp người cúi mặt
Em đã hết yêu anh
Không còn chờ bên cửa
Không nhìn mưa một mình
Tim mềm thôi nức nở
[…]
Tóc sâu nhổ giúp mẹ xưa
Chỉ mươi sợi đục đặt vừa lòng tay
Năm năm… tháng tháng… ngày ngày…
Tóc con xanh, tóc mẹ phai nhạt dần.
Mỗi lần trông mẹ vấn khăn
Giật mình: Sợi bạc đã ngần ấy sao?
Một đời sung sướng – khổ đau
Sương sa bạc xoá tóc đầu rụng vơi.
Vo vo sợi giắt đầu hồi
Lang thang sợi rải khắp nơi trong vườn
Sợi vương vào bát canh cần
Bữa ăn con nghẹn mấy lần, mẹ ơi!
[…]
Nhìn đại dương mênh mông, ta khó hình dung tình thương của mẹ
Cũng như ít xúc động khi nghe ví “nghĩa mẹ tựa nước chảy từ nguồn”
Nhưng lòng bâng khuâng khôn cùng khi nhìn lên buồng dừa, buồng cau non
Thấy cái bẹ ôm lũ trái nhỏ như vòng tay mẹ ôm con
[…]
[…]
Dẫn em về tuổi thơ miền thôn dã
Với hương lúa, cọng rơm gà nhảy ổ
Với mẹ hiền lụi cụi tháng năm xa
Dẫn em về tuổi sim chín đồi xưa
Tuổi đinh ninh sim tàn tình tím mãi
Tuổi bất ngờ tình qua sim ở lại
Mà suốt đời tiếc mãi một mùa sim
[…]
Về thôi, em ơi
Bóng chiều đã tắt
Mưa sắp đổ rồi
Tạm biệt cánh đồng xanh mẩy
Tháng năm chim chóc tụ về
Tạm biệt dòng kinh nước đục
Có con chim lạc đàn bay qua
Đừng đứng nhìn em ơi
Chúng mình không còn trẻ nữa
Ngày xanh xưa qua tự lâu rồi
[…]
[…]
Con nhớ mẹ ngồi hong tóc
Mắt buồn dõi tận trời xa
Thương mùa trầu vừa héo lá
Và hàng cau lão tàn hoa
[…]
[…]
Mười năm vắng mẹ vườn cỏ mọc
Dế mèn đi lạc tuổi thơ con
Trên giàn nắng, hoa mướp gầy vàng vọt
Bậc cầu ao cha gắng gột nỗi buồn
[…]
[…]
Thời gian chạy qua tóc mẹ
Một màu trắng đến nôn nao
Lưng mẹ cứ còng dần xuống
Cho con ngày một thêm cao
Mẹ ơi trong lời mẹ hát
Có cả cuộc đời hiện ra
Lời ru chắp con đôi cánh
Lớn rồi con sẽ bay xa
Đêm dài chưa qua hết
Thì mẹ đã dậy rồi
Ngọn lửa hồng cửa bếp
Mẹ nhen trước mặt trời
Những vì sao xa xôi
Run trong làn sương sớm
Đã có bình nước ấm
Ủ chờ con trên bàn
Có nắng trời tỏa lan
Khi con bừng tỉnh giấc
Làm sao con biết được
Ngày bắt đầu từ đâu?
[…]