Phương tây
[…]
Bờ dương xế lục trăng tan
Bên thành đất quạnh thu dàn trắng vôi
Ngày đi đổ bóng sau người
Mộng hờ biết có buồn vui em về
[…]
Bờ dương xế lục trăng tan
Bên thành đất quạnh thu dàn trắng vôi
Ngày đi đổ bóng sau người
Mộng hờ biết có buồn vui em về
Sớm mai cạo nửa hàm râu
Để dành bớt nửa khi rầu nhổ chơi
Cuộc vui túy lộng bời bời
Nhào lui lộn tới một đời sẽ qua
Râu ơi rồi sẽ bỏ ta
Đi về đâu những xế tà trắng mây
[…]
Có bàn chân dài hơn con đường
Nên chân trời là những đốt xương
Của ai bỏ lại ngàn năm trước
Sửng sốt kêu lên tiếng dị thường.
Ngủ cũng có đôi khi mở mắt
Chiêm bao thấy được vạn màu xanh
Giận quá giận đất trời vô loại
Nhẫn tâm xô chết những bình minh.
[…]
Em vẫn đợi anh về
Nơi chốn cũ đồng quê
Cỏ mật thơm trong gió
Nói những lời đam mê.
[…]
chiều hái, gặt bóng cây
chất đầy đêm tĩnh, lặng
như tôi gửi bàn tay
trên ngực người xa, vắng
sáng bước ra vườn sau
cây từng ngày thay, đổi
tôi có em dài, lâu
tự phút đầu lá bối
[…]
[…]
Tôi về sách vở buồn nghiêng ngả
Ðã cháy từng lời tiếng đạn tên
Nửa đêm thảo hịch nghe hồn nước
Gọi ngựa voi hầu trận bút nghiên.
Một ngọn đèn xanh, mấy quyển vàng,
Bốn con làm lính, bố làm quan.
Câu thơ, câu phú sưu cùng thuế,
Nghiên mực, nghiên son tổng với làng
Nước quạt chưa xong, con nhảy ngựa
Trống hầu vừa dứt, bố lên thang
Hỏi ra quan ấy ăn lương vợ
Đem chuyện trăm năm giở lại bàn.
Gió đi trên những nóc nhà
Hồn đi trên những tiếng gà đầu đêm
Chợt nghe xương cứng trở mềm
Từng hồi chuông rộ đổ rền dưới da
Gió về xa gió về xa
Thanh âm lẻ biệt tiếng gà vút cao
Lá tranh mái thấp xạc xào
Hồn rào rạt mộng đêm rào rạt hương
Xương nằm máy động bên xương
Hỏi thầm nhau một cõi thường ở đâu.
Nắng lên cao theo bố
Xây thẳng mạch tường vôi
Lại trải vàng sân phơi
Hong thóc khô cho mẹ.
Nắng chạy nhanh lắm nhé
Chẳng ai đuổi kịp đâu.
Thoắt đã về vườn rau
Soi cho ông nhặt cỏ
Rồi xuyên qua cửa sổ
Nắng giúp bà xâu kim.
Chúng ta đánh mất cả rồi sao
mất cả âm thanh một thuở nào
da trống, tơ đàn, ôi trúc phách!
đều khô như tiếng hát gầy hao.
Đàn mang tên Đáy mà không đáy
rút hết rồi chăng sợi nhớ thương
hay phách, từ lâu rồi lạc phách
không còn dựng nổi bến Tầm Dương?
[…]