Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Bùi Giáng


  • Anh lùa bò vào đồi sim trái chín


    Anh lùa bò vào đồi sim trái chín
    Cho bò ăn cỏ giữa rừng sim
    Anh nhìn lên trời xanh đỏ chín
    Anh ngó bốn bề cây lá gió rung rinh

    Anh nằm xuống để nhìn lên cho thỏa
    Anh thấy lòng mở rộng đón trời xanh
    Chim ngây ngất vào trong đôi mắt lả
    Anh lim dim cho chết lịm hồn mình

    […]

  • Thưa cô nương


    Tại hạ ra biển
    Phen này lần ấy
    Để nhìn cô nương tắm
    Lúc bấy giờ bỗng dưng
    Tâm hồn tại hạ biến ra
    Làm nước biển
    Vậy xin cô nương dừng ngay cuộc tắm
    Kẻo mà đau đớn tâm hồn tại hạ vô cùng.

  • Bây giờ


    […]

    Bây giờ nhớ núi thương truông
    Nhớ rừng cao nhớ mưa nguồn thu xanh
    Hoang mang nhớ thị nhớ thành
    Nhớ em quá lắm nhưng đành làm ngơ

    Bây giờ con cá bay lên
    Vì triều biển động mông mênh tới trời
    Anh làm chú mọi con thôi
    Nhớ nàng mọi nhỏ… cái môi của nàng…

    […]

  • Tặng con chim


    […]

    Hồn không cung bậc trụ trì
    Tưởng nghe trí hải hồn quỳ hướng dương
    Tiền trình nội trợ đảm đương
    O bồng ô lý gió sương chiêm thành
    Ngoảnh về thôn nữ bước nhanh
    Lối về châu quận xuân xanh ra đời

  • Nữ sinh viên


    Hồng quần hiu hắt ống so le
    Lửa lựu tiêm tiêm đốm lập lòe
    Xã hội tung hoành thi diệu thủ
    Địa phương khuynh phúc phục du khê
    Tà tà khép mở kiều khu kẹp
    Chênh chếch đong đưa mỵ nhãn kề
    O bế thập thành sương nước đục
    Phiêu bồng luân khuếch dịch di khuê

  • Gấu ôi


    Gấu ôi điềm tĩnh đi ngang
    Cọp ôi dừng bước giữa hàng thơ hoa
    Đi về trong cõi người ta
    Trước là thy sỹ sau là đười ươi
    Trận sầu kết chặt cơn vui
    Tiền trình vạn lý chôn vùi dấu chân

  • Xuân ra đi


    […]

    Ra đi ngủ bụi nằm đường
    Đường truông xuôi ngược đường trường ngược xuôi
    Ra đi tỉnh giấc bùi ngùi
    Ra về bắt gặp con người thanh niên
    Ra đời quờ quạng lên yên
    Oe oe tiếng giục người tiên cho người
    Lên trời động vỡ miệng cười
    Nụ hàm tiếu thánh nữ lười biếng ghi

    […]

  • Đêm lục tỉnh


    Những điều trông thấy mà ra
    Chiêm bao nghi hoặc hằng nga trên trời
    Buồn như chết ở giữa đời
    Từng đêm lục tỉnh xa vời từng đêm
    Gặp ông Khổng Tử bên thềm
    Gặp bà Khổng Tử trang nghiêm nụ cười.