Giang hồ trút giũ sầu đong Chân không thụ động hắc phong bạo hành Lâm tuyền lĩnh vực xuân xanh Tờ rơi tiêu cực viết quanh linh hồn Ngồi trong cõi ngủ trong thôn Láng giềng tâm sự lá cồn cuối thu
Nhe răng gấu mộng cập kỳ Beo phiêu hốt gọi nhu mỳ hùm thiêng Rằng nay ngôn ngữ vô duyên Mở ra vô cố lời điên cập kè Một thằng chập chững ngóng nghe Vành tai nhị bội ai dè thế ru Cô nương kiều diễm tạc thù Tồn sinh lẽo đẽo sa mù đi quanh.
Em về bủa rộng chiêm bao Buồn sông bóng mạ chìm sâu bên giòng Đời xuân nức nở sầu trong Giọt ngần sương bỏ xuống lòng thơ ngây Tóc xanh kỳ hẹn sai ngày Khóc ngang ngửa mộng canh dài mấy phen Du dương từ giã hai miền Nước truông còn chảy bên triền mây trôi Đầu khe lá cỏ phai rồi Đá vang tiếng ngựa bên lời ước mong Trời đêm tinh tú chạy vòng Ruổi rong về bích ngạn hồng vàng chiêu.
Bước chân đi mãi cũng tùy Bàn chân xuống biển hoa quỳ nở nang Bốn chân trời ở giữa đàng Năm chân thánh thót còn toang lộn đường Đuôi gà tóc bỏ viễn phương Đuôi chồn ngoắc phượng trong sương muộn màng Ghé vào thư viện hỗn mang Chào ông cổ lục chào nàng cảo thơm Ra sông nằm ngủ sớm hôm Mộng về đất trích da vàng cuối năm.
Bốn đường ba ngõ tóc bay Lạ con mắt ngó xa ngày ngắm trông Phố nay non chất núi chồng Máu xương hùng vĩ da hồng hào thơm Phố lên thấy mộng đất đồng Thấy sông giãy giụa đêm mồng một giêng Sông lên còn chở phi tuyền Sóng dâng cổ độ câu truyền cho câu Lời lên tiễn bước qua cầu Ngựa về núi đá khê đầu đầu thai Gió lên cố quận nghiêng mày Chào cô thục nữ tóc mày thênh thang Máu me trút giũ giữa đàng Về nghe trăng mọc hoa vàng non tây.