Anh đến với đời tôi từ phút ấy Khi mười viên đạn Mỹ bắn trúng anh Bắn vào tôi – tôi hình dung và chợt thấy Lần đầu tiên trong đời hiểu nghĩa tuổi thanh xuân
Tổ quốc trong anh máu thắm tận nguồn Tổ quốc chúng gào đầu lưỡi Hãy cảnh giác! Khi anh đầm mình máu mê trận mạc Chúng đưa con du học nước ngoài rúc kín lâu đài du hý trên ngai Hãy cảnh giác!
Cái guồng máy nhục mạ con người Mang bộ mặt hiền lành của người cuốc đất Ù lì quay Quay Thao thao bài đạo đức Liệu mấy ai còn ngây ? Cay đắng thay Mỉa mai thay Trọn tuổi xuân ta hiến dâng cuồng nhiệt Lại đúc nên chính cỗ máy này.
Ơi em gái Trường Sơn mười tám tuổi Cùng đồng đội đêm nao truy điệu sống cho mình Và cứ thế dấn thân vào lửa dội Em nghĩ gì sau cặp mắt kiên trinh? Em nghĩ tới tương lai tươi thắm ngọt lành? Tương lai ấy bây giờ tôi sống dở Quay mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi Tôi bước đi trên đất nước nghẹn lời Các anh đâu rồi Những người Tháng Tám? Chẳng nhẽ khoanh tay nhìn tấn trò bội phản Dân tộc này bị vỡ nợ Tự Do?