ngày bạn đến cho tôi một nhúm mè một gói đậu phọng bạn ngồi trên yên xe ở ngoài cửa dặn rang lên cho muối nhiều nhiều mà ăn bữa cơm chiều hôm ấy tôi ăn với muối mè tán đậu phọng bạn cho gạt đôi dòng nước mắt nhớ ơn bạn đời đời
Em không thể là người bạn đường của tôi Em không thể chia sẻ với tôi những khát vọng thầm kín Tại sao ta không thể nói thẳng với nhau điều ấy Lại loanh quanh bắt bẻ nhau về những điều nhỏ nhặt? Trên cõi thế này có biết bao kẻ ta thương mến Đã không thể cùng ta chung một đường Nhưng có sao nếu những nụ cười của họ ta vẫn gặp ở không trung Và những bờ vai vô hình vẫn tựa vào nhau trong xa vắng