Có những lúc lòng buồn anh tự hỏi Liệu lòng tin có cần chứng minh thư? Ví dụ như em lỡ độ đường và anh dừng xe lại Em có… mà thôi!… Anh đã có những ngày buồn như thế Trang thơ viết ra không có nổi chú bướm vàng Nhưng anh vẫn tin một hôm nào xuống phố Còn gặp những lòng người hóa bướm bay sang…
Anh sợ vật giá leo thang nhưng cũng lo vầng trăng không mọc nữa đêm rằm Hay sợ trăng đã mọc rồi mà đầu anh vẫn cúi Bởi trái tim mình đã thành đá tảng rêu phong Nên anh vẫn muốn nói cùng em về hoa cỏ Ta xanh xao – nhưng hãy rất con người Ta phẫn nộ – nhưng chớ thành trái độc Ai vấp ngã ven đường, không một giọt lệ rơi Không một giọt lệ rơi vì mắt nhìn ráo hoảnh Vì mắt đã lạnh tanh những dung tục đời thường Nên anh cứ muốn nói hoài về hoa cỏ Để còn biết giật mình khi chạm một làn hương
có một chiều như thế trong đời trên vai tôi nàng khóc có một chiều mưa của khắp thế gian lặng trong một giọt nước mắt có một chiều như thế trong đời muối của mọi đại dương trên lưỡi tôi khô đắng có một chiều như thế mọi màu tím của hoàng hôn tím như không thể tím hơn được nữa run rẩy chùm hoa nhỏ tay nàng có một ngày cộng tất cả li tan thành lặng im thảng thốt có một chiều trong ngăn sách cũ tình cờ còn nguyên vẹn một điều gì đã mất.
Gã bạn thân đi xa chưa về Người bạn gái đã qua cơn đau ốm Chiếc ghế đã sơn xong Mái nhà đã sửa Thì làm một việc gì đó Thì làm một việc gì nữa Ta tự dặn ta Đời chưa nguôi củi lửa