Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

Trang thơ Hồ Dzếnh

Ho Dzenh

Nhà thơ Hồ Dzếnh tên thật là Hà Triệu Anh hay Hà Anh. Ông sinh năm 1916 tại làng Đông Bích huyện Quảng Xương tỉnh Thanh Hóa. Cha ông là Hà Kiến Huân, người gốc Quảng Đông sang sinh sống ở Việt Nam từ khoảng 1890, mẹ Đặng Thị Văn là người Việt, quê ở bến Ghép, huyện Quảng Xương, Thanh Hóa. Bút danh Hồ Dzếnh chính là phiên âm tên thật của nhà thơ theo tiếng Quảng Đông.

Hồ Dzếnh học trung học, dạy tư, làm thơ, viết báo từ năm 1931 tại Hà Nội.

Năm 1947, ông kết hôn với bà Nguyễn Thị Huyền Nhân. Hai người có một con trai duy nhất là Hà Chính, sinh vào đầu năm 1950. Bà Huyền Nhân mất vào ngày Tết Đoan Ngọ năm 1950 vì bệnh tả, hưởng dương 20 tuổi.

Năm 1953 ông vào Sài Gòn làm báo, năm 1954 trở về Hà Nội tiếp tục viết báo, làm thơ. Cũng trong năm này ông tái hôn với bà Nguyễn Thị Hồng Nhật.

Năm 1957, Hồ Dzếnh trở thành hội viên Hội Nhà văn Việt Nam ngay từ buổi đầu thành lập.

Ông mất ngày 13 tháng 8 năm 1991 tại Hà Nội do xuất huyết dạ dày và viêm thận. Hồ Dzếnh được truy tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật năm 2007.

Tác phẩm đã xuất bản:

  • Dĩ vãng (truyện vừa, 1940)
  • Quê ngoại (tập thơ, 1942)
  • Những vành khăn trắng (truyện dài, ký bút hiệu Lưu Thị Hạnh, 1942)
  • Tiếng kêu trong máu (truyện dài, 1942)
  • Một chuyện tình 15 năm về trước (ký bút hiệu Lưu Thị Hạnh, 1943)
  • Chân trời cũ (tập truyện ngắn, 1943)
  • Hoa xuân đất Việt (tập thơ, 1946)
  • Cô gái Bình Xuyên (truyện vừa, 1946)
  • Cuốn sách không tên (tiểu thuyết tự truyện, xuất bản sau khi mất)

    • Lời về


      Thuở trước quê em ở Bắc
      Vô Nam từ độ lên mười
      Mây trắng ngày ngày xa tắp
      Nhớ quê em buồn khôn nguôi

      Mái tóc dừa xanh Thủ Đức
      Ngọt ngào thay trái sầu riêng
      Gió bãi phù sa Bến Lức
      Nay thuần sữa mẹ linh thiêng

      Em dẫu chỉ là con gái
      Quê xinh soi bóng sông lành
      Theo mẹ băng chừng quan tái
      Bao giờ quên lũy tre xanh

      […]

    • Cơn giận


      Có những cơn điên xé được đời,
      Những cơn quằn quại máu tanh hôi,
      Mà hồn rít lại rồi căng thẳng,
      Chờ nuốt không gian xuống khắp người.

      Ôi! những bàn tay cấu lấy tay,
      Và vò nát ngực, sóng lung lay
      Nghìn muôn tia lửa ngầu trong mắt,
      Rung cả thân mình, chuyển cả mây.

      […]

    • Phố huyện


      Vài thanh đá dựng làm hè,
      Vài nhà tranh yếu vai kề sát nhau,
      Phố tôi trong dáng buồn rầu,
      Khó khăn của kẻ làm mầu vô duyên.

      Ba ngày một chuyến xe lên
      Chở thư và chất người lên mui hàng,
      Nhôn nhao trẻ nít xóm làng
      Rủ nhau ra ngắm, ra bàn tán nhau.

      […]

    • Ngập ngừng


      […]

      Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
      Tôi sẽ trách – cố nhiên, nhưng rất nhẹ
      Nếu trót đi, em hãy gắng quay về…
      Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
      Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở
      Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
      Cho nghìn sau… lơ lửng… với nghìn xưa…