Khúc ngâm đùa chơi
[…]
Những tấn kịch thánh thần sa nước mắt
Thế gian này cũng chuyện đùa thôi
Còn cho ta một trời mây bay
Một vầng trăng rọi sáng chân mày
Mai chú lại lên đồi hái củi
Ta về rừng gối đá ngủ say.
Hoàng Phủ Ngọc Tường sinh ngày 9 tháng 9 năm 1937 tại thành phố Huế, quê gốc ở làng Bích Khê, xã Triệu Long, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị. Tuổi nhỏ ông sống ở Huế và học hết bậc trung học tại đây. Năm 1960 ông tốt nghiệp khóa I ban Việt Hán, Đại học Sư phạm Sài Gòn, năm 1964 nhận bằng Cử nhân triết Đại học Văn khoa Huế. Từ năm 1960 đến năm 1966 ông dạy học tại trường Quốc Học Huế.
Năm 1966 ông thoát ly lên chiến khu, tham gia cuộc kháng chiến chống Mỹ bằng hoạt động văn nghệ cho đến 1975. Năm 1978 ông được kết nạp vào Hội Nhà văn Việt Nam. Ông từng là Tổng thư ký Hội Văn học nghệ thuật Bình Trị Thiên-Huế, Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật Bình Trị Thiên, Tổng biên tập tạp chí Cửa Việt. Năm 2007, ông được trao Giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật.
Hiện nay nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường và vợ là nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ đang cư ngụ tại Thành phố Hồ Chí Minh. Ông bà có hai con gái là Hoàng Dạ Thư, làm việc tại Nhà xuất bản Trẻ và Hoàng Dạ Thi (từng làm thơ, viết văn) hiện đã định cư tại Mỹ.
Tác phẩm:
Bút ký:
Thơ:
Nhàn đàm:
Tuyển tập:
Giải thưởng:
[…]
Những tấn kịch thánh thần sa nước mắt
Thế gian này cũng chuyện đùa thôi
Còn cho ta một trời mây bay
Một vầng trăng rọi sáng chân mày
Mai chú lại lên đồi hái củi
Ta về rừng gối đá ngủ say.
Ngày ấy tôi thường hay đến đây
Đăm đăm soi mặt nước hồ này
Khói sương nhả tự trên trời xuống
Chỉ một mình tôi với bóng cây
[…]
Thôi xem em là bông hoa,
Một ngày qua – một ngày qua – một ngày
Thôi xem anh là đám mây
Một đường bay – một đường bay – một đời
[…]
[…]
Cho ta một chút mày hoa
Chút môi hạnh thắm người xa tới gần
Để ta kể với phù vân
Dù sao đời đã một lần có em
Cho ta một chút thuyền quyên
Chút hương thân thể bay lên ngọt ngào
Mai về ngủ dưới trăng sao
Nằm nghiêng gối cũ chiêm bao thấy người
[…]
[…]
Căn phòng ấy
Có tủ sách đã đóng lại từ lâu
Bài hát tình yêu dừng lại giữa chương đầu
Còn âm hưởng trên chiếc ghế ngồi bỏ trống
Có chiếc đồng hồ cũ treo trên tường
Con cu cu nhỏ bé siêng năng
Ngẩng cổ gọi thời gian sâu thẳm
Căn phòng ấy tôi đến thăm
Nó giống như những căn phòng khác
Những ô cửa – ghế bàn – tủ sách
Đơn sơ những khuôn mặt người
Tất cả bấy nhiêu đó thôi
Là đất – nước trong lòng tôi chân thật
[…]
Thưa rằng người đã quên tôi
Tôi về chơi với ngọn đồi cỏ may
Một đường hang, một dấu giày
Một người ngồi, một tháng ngày bóng nghiêng
Cảm ơn người trái đào tiên
Tôi về lãng đãng nơi miền cỏ gai
Cỏ gai hoa thắm mặt người
Trinh nữ ơi, trinh nữ ơi! Tôi buồn
[…]
[…]
Lại hiện về những núi non xa
Trái táo hồng in dấu môi để lại
Mái tóc bồng của một thời con gái
Gió thổi tung trong màu nắng thông vàng
Mới thôi mà, dòng sông thời gian
Đưa ta về giữa hai bờ lau trắng
Một mình ta với mùa thu im lặng
Ta lang thang tìm lại gốc thông già
Có ngờ đâu, rừng vẫn giữ giùm ta
Nét tên em dưới mũi dao ngày nọ
Và những gì em cho ta năm tháng cũ
Chìm trong cây thành một vết thương sâu
Gió cuồng lên hoang dại thuở ban đầu
Ta lại hát như thời trai trẻ
Bài tình ca qua một đời dâu bể
Bay tìm em không biết tận phương nào.
[…]
Người đi ta ở phương này
Phố cao trời rộng nhớ ngày lang thang
Sáng trưng mấy dặm hoa vàng
Ngẩn ngơ màu áo nữ hoàng ngày xưa
Hương thông nồng ấm sau mưa
Tìm đâu mùi tóc ngày chưa biết người
Em nay mãi tận bên trời
Sao ta nghe vọng tiếng cười trong cây
Người còn giấu bóng quanh đây
Cỏ ven hồ giấu gót giày đi qua
Giấu vai sau ngực thiên nga
Màu môi thắm giấu trong hoa anh đào
[…]
[…]
Có buổi chiều nào người bỏ vui chơi
Cho tôi chiếc hôn nồng cháy
Nỗi đau bắt đầu từ đấy
Ngọt ngào như trái nho tươi.
[…]
Có buổi nào như chiều nay
Căn phòng anh bóng tối dâng đầy
Anh lặng thầm như là cái bóng
Hoa tàn một mình mà em không hay
[…]
Rồi sẽ một ngày trắng tóc
Nhưng lòng anh vẫn không nguôi
Thời gian sao mà xuẩn ngốc
Mới thôi đã một đời người
[…]