Nhiều lúc một mình ngồi muốn nuốt chửng cả mùa trăng Khi rạng lên trong anh những gương mặt đã tản vào năm tháng Những chiếc áo của đồng đội anh nếu đem ghép lại Chắc cũng đủ căng lên thêm một bầu trời
Miền Trung Bao giờ em về thăm Mảnh đất nghèo mùng tơi không kịp rớt Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ Chỉ gió bão là tốt tươi như cỏ Không ai gieo mà trắng mặt người
Miền Trung Eo đất này thắt đáy lưng ong Cho tình người đọng mật Em gắng về Đừng để mẹ già mong.