Tôi ngồi gọi tên những quân bài tam cúc Xe pháo mã những ngả đường xa lắc Còn lại thôi hồi tiếng cuốc kêu. Cuốc kêu từ ngày chưa ai đặt tên cho cuốc Cha tôi nhào đất đắp đường Ông táo bằng đất Chiếc chén bằng đất Những người uống rượu lần lượt bỏ đi Cha tôi cầm chiếc chén lên Như cầm một phần đời mình Đã khô ra thành đất Cuốc kêu ngoài bãi xa Cuốc kêu từ ngày cây tre chưa đủ lá đan sàng Trên đất ướt có người đến ở Họ bắt đầu như một chiếc rễ nâu Họ làm ra mọi thứ để nuôi nhau Mong con cái có ngày mở mặt Trời tối thì cậy ngọn đèn Ngọn đèn bấc thắp bằng đầu lạ Ngọn đèn bấc gió nhiều phen cướp mất Cuốc kêu ngoài bến xa! Cuốc kêu từ ngày em lạy mẹ lạy cha Đi theo một sợi tơ hồng Về với anh thành vợ thành chồng Tình yêu nhiều đứt nối Ta xin rừng một chiếc giường con Xin đất một chiếc ấm nhỏ Một đời người mà chiến chinh nhiều quá Em níu giường níu chiếu đợi anh Em trát những người con trai đẹp Đợi anh Chỉ mong anh về Áo rách cũng thơm Chiếc chạn nhỏ với vài đôi đũa mộc Anh cứ tưởng sau chiến tranh thì toàn là hạnh phúc Chúng ta đã từng vò võ đợi nhau Nhưng không phải em ơi, cuốc kêu không phải thế
Anh xa em Trăng cũng lẻ Mặt trời cũng lẻ Biển vẫn cậy mình dài rộng thế Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn Gió không phải là roi mà đá núi phải mòn Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím