Về với má
[…]
Con gởi buồn theo mấy gốc bần
Mấy giàn mướp khía mới đơm bông
Mấy dây bình bát dây me đất
Và đám ô rô lũ mái dầm
[…]
Lâm Hảo Dũng sinh năm 1946 tại làng Bố Thảo, Thuận Hóa, Sóc Trăng. Ông có một người em trai là nhà thơ Lâm Hảo Khôi.
Thuở nhỏ ông theo học tại trường trung học Hoàng Diệu, Ba Xuyên, lớn lên làm công chức. Năm 1968 ông gia nhập quân đội Việt Nam Cộng hòa, đồn trú ở Tây Nguyên, thuộc đơn vị pháo binh tại vùng biên giới giữa ba nước Việt Nam, Lào, Campuchia. Thời gian này ông làm nhiều thơ đăng trên các tạp chí văn nghệ Sài Gòn: Văn, Khởi Hành, Nghệ Thuật; đề tài chủ yếu là những đau thương mất mát của chiến tranh được ghi lại ở vùng chiến sự Tam Biên nơi ông đóng quân, nỗi lòng người lính xa nhà và niềm mong đợi hòa bình cho quê hương. Ban đầu, ông dùng bút hiệu Mây Viễn Xứ, về sau dùng tên thật Lâm Hảo Dũng.
Sau năm 1975 ông bị chính quyền Cộng sản bắt tập trung cải tạo. Năm 1980 Lâm Hảo Dũng vượt biên, sang định cư tại Canada. Khi đã sống định cư ở hải ngoại, Lâm Hảo Dũng có nhiều bài thơ nhớ quê hương đồng bằng sông Cửu Long, đôi khi sử dụng phương ngữ Nam Bộ, và những bài thơ viết về cuộc sống tha hương.
Tác phẩm đã xuất bản:
[…]
Con gởi buồn theo mấy gốc bần
Mấy giàn mướp khía mới đơm bông
Mấy dây bình bát dây me đất
Và đám ô rô lũ mái dầm
[…]
[…]
trăng treo tôi có một lần
hỏi tên tôi để không lầm lẫn tôi
cái khung trại đứng ven trời
cái tôi là một bóng người mỏng manh
trăng treo sáng đủ trăm cành
còn tôi con thú thu hình thảm thay
em hiền em cũng đâu hay
bạn tôi năm ngoái xuôi tay mấy người
[…]
[…]
gió đưa cái thưở trạng ngươn
kiệu tôi đi trước dễ chừng em sau
gió đưa chiếc lọng trên đầu
trao trâm em giắt trả sầu cho mây
gió đưa con nhạn lạc bầy
thu không vẳng lại tiếng chày tụng kinh
gió đưa lá rụng sân đình
buồn tôi vừa đủ riêng mình tự thiêu
gió đưa này gốc me keo
này bông bụp đỏ quê nghèo của tôi
gió đưa cát lở sông bồi
bỗng dưng yêu một tiếng cười cuối thôn
gió đưa bong bóng xà bông
mười năm hồ dễ quên lòng được sao?
gió đưa phượng nở trên cao
cái ve ở lại ôm sầu kêu vang
[…]
[…]
mưa rơi mù lấp quê nghèo
biển đông sóng dữ sầu đeo cánh buồm
cọng rau còn gửi lại vườn
thì xin nhịp đập tim buồn Việt Nam
giữ cho tôi phấn hương tràm
cái ao cá lội cái đầm hoa sen
giữ cho tôi tiếng chim hiền
hót bên đồng nội nghiêng nghiêng nắng vàng
[…]
mây bay bỏ núi buồn tênh
bỏ em ở lại tóc mềm sợi thưa
bỏ tôi hoa súng bên hồ
lá xanh khoe nỗi xác xơ phận nghèo
mây bay khăn trắng khăn điều
đã bay đâu mất một chiều nắng mưa
chỉ trơ ngọn cỏ xanh mồ
hỏi ai kẻ sĩ còn mơ áo bào?
[…]
mây bay chợ đứng chợ ngồi
chợ em trưa nhóm không người vãng lai
thì sầu như buổi hôm nay
đón tin tôi để tóc cài khăn tang
mây bay dưới xóm trên làng
bầu khô mướp héo võ vàng bí đao
dưa leo cũng chẳng xanh màu
hỏi chi dậu ngói thêm đau tấc lòng?
[…]
Nước tôi trôi lạc bềnh bồng
Xót thương rau húng rau thơm cỗi cằn
Nhớ hoài cái cọng rau răm
Mà nghe đứt ruột chùm bông cải trời
Nước trôi cuối vịnh đầu doi
Biết em còn gửi nụ cười về tôi
Tàn canh thắp ngọn dầu hôi
Cháy không ánh sáng giận đời đổi thay
[…]
[…]
Tôi thắp buồn soi mấy cánh đồng
Nhà em hoa gạo nở đầy sân
Biết đâu giữa cõi trời phiêu lãng
Tôi bỗng ghiền đun ngọn lửa rơm
Và thấy trong từng cọng cỏ khô
Cái hồn thảo mộc rất ngây ngô
Một nơi chỉ có mưa và nắng
Chim lững trời cao cá đáy hồ
Tôi sợ mất rồi xóm chợ đông
Con đường đá lở nóc chùa cong
Hỏi em từ độ quăng nghiên bút
Có đếm giùm tôi tiếng trống trường
[…]
[…]
Em có mắt của một đời xa xứ
Thương hàng cau ngan ngát mấy chân vườn
Thương chết được nhưng bao giờ thấy lại
Bóng hình tôi về ngủ giữa hồn em
Tiếng chim hót sao nghe buồn quá đỗi
Bởi ngày qua nắng tắt sợi thu vàng
Em hãy cắn giùm tôi vài quả ổi
Chùm mận tươi khi gió chuyển mùa sang
[…]
Tôi lữ hành ngủ đậu nơi đây
Mai đi về biển mốt đồi tây
Khi đêm bên thác sầu cây cối
Thèm bát canh rau, dáng mẹ gầy
Ôi giữa mùa xuân, bên gái xuân
Sao tôi lãng mạn rất đau lòng
Nhà ai khói lượn mà tôi ngỡ
Khói súng rền vang tết Mậu Thân
[…]
[…]
Súng ai bắn nát ngọn dừa
Thương cây thánh giá nhà thờ gãy đôi
Em dệt chiếu dưới đồi Mười
Má buồn cháy đỏ hai mươi năm rồi
[…]
[…]
Đây đống rơm khô dưới gốc gòn
(Là nơi tôi rải mộng lang thang)
Chờ em từ thuở con trăng tối
Cho đến trăng đầy em mới sang
Thèm quá nồi canh chua cá lóc
Chút bông so đũa cọng rau non
Ai lên phố thị mà không nhớ?
Mùi vị dưa nồng điên điển thơm
Mười mấy năm rồi đi biệt xứ
Nhà tôi còn đó mẹ tôi không?
Nghe thương những cánh chim tu hú
Mãi gọi bên sông điệp khúc buồn.