Nét sầu
Sài Gòn từ nay chắc buồn
Tôi dối tôi nhiều em biết không
Tôi biết em thường mang thư vào lớp học
Mà lòng sầu muốn khóc
[…]
Nhà thơ Lâm Vị Thủy sinh ngày 28 tháng 4 năm 1937 tại Nam Định. Ông vào Nam từ năm 1955, là giáo sư Việt văn tại một số trường tư thục ở Sài Gòn như Âu Lạc, Văn Lang, Chân Phước Liêm, Phước An.
Là thành viên trong nhóm Tao Đàn Bạch Nga, hầu hết những sáng tác của ông được đăng trên Tạp chí Phổ Thông. Ông làm thơ rất ít, thỉnh thoảng viết truyện ngắn.
Lâm Vị Thủy kết hôn lần thứ nhất năm 1960 và có ba người con hai trai một gái với người vợ đầu. Năm 1972 nhà thơ lập gia đình lần thứ hai có thêm hai người con một gái một trai.
Sau năm 1975 ông bị giam giữ một thời gian trong khám Chí Hòa. Ra tù ông tiếp tục dạy văn tại một số trường Trung học tại Sài Gòn và sinh sống cùng gia đình gần ngôi trường Phước An nơi ông từng dạy học khi xưa.
Lâm Vị Thủy qua đời ngày 21 tháng 7 năm 2002 tại nhà riêng ở khu vực Thị Nghè.
Tác phẩm đã xuất bản:
Sài Gòn từ nay chắc buồn
Tôi dối tôi nhiều em biết không
Tôi biết em thường mang thư vào lớp học
Mà lòng sầu muốn khóc
[…]
Em đừng trở lại đừng trở lại
Tôi kẻ tù chung thân khổ sai
Còn phỏng hai tay từng kỉ niệm
Cuộc đời hôm nay và ngày mai
Xứ sở tình yêu em bằng hữu
Ôi những nàng tiên xưa mất rồi
Tôi ôm sự sống thèm đau đớn
Linh hồn ơi linh hồn tôi ơi
Khi tôi chết tôi từ bỏ Chúa
Tội lỗi muôn đời tôi xin mang
Tôi thù lô cốt thù dây kẽm
Cho tôi vòm trời xanh thênh thang…
Có thể chiều nay mưa to trên quãng đường tôi đi
Và tàu không khởi hành trễ hơn nửa phút
Và tôi không đủ ba đồng lấy giấy vào ke
Và bàn tay em chết đuối…
Có thể là tôi sẽ đứng nhìn theo mãi mãi
Những đám khói tàu mệt lả
Ngôi nhà cũ
Khung cửa thôi mở ra tấm màn che thưa mỏng lạt màu
Vòng tóc mun da muốt mắt
Và dòng sông dòng sông nào mang tên hai đứa hôm nay
[…]
[…]
Em vùi da thịt trên bồn cỏ
Cột điện làm se những sợi vàng
Lời trăn trối nén tung ngoài lệ
Hai đứa gần nhau giấc ngủ đen.
[…]
Lối về nhà em mùa này chắc lạnh
Những súc gỗ lột da nằm sân ga hổn hển
Bụi than làm xám đen nền trời kỉ niệm ngày hai đứa mới yêu nhau
Những mẩu chuyện thần tiên hồi trẻ dại
Tóc em đùa cánh đồng đừng buông lau gió thổi
[…]
[…]
Em về Phú Nhuận hay đâu
Còn tôi hai sáu tuổi đầu rồi đây
Quê hương thì nửa phương này
Hai bàn tay vẫn khô gầy như xưa
Ngắm tôi tôi thấy tôi thừa
Nghìn năm chuyện cũ bây giờ… thôi, em
[…]
Tặng Trương Cúc
Em vuốt mặt tôi bàn tay nào
Tôi chết lâu rồi sao còn đây
Sao em không là con chim nhỏ
Sao trời hôm nay không nhiều mây
Sao hẹn tôi rồi em chẳng đến
Bây giờ mùa thu hay mùa xuân
Tôi chờ đợi mãi nên quên nhớ
Hai đứa hình như đã cố nhân
Tôi bỏ đời tôi quê hương tôi
Đi hoang từ độ mất em rồi
Nghìn phương không đủ làm nguôi mộng
Không đủ làm phai một nét môi.
Trời mưa làm buồn khu phố nhỏ
Tàu sẽ xuôi hay ngược chiều nay
Còi xa bật khóc lên rồi đó
Em sẽ đi, mình xa nhau đây.
[…]
Tôi sẽ về Gia Định chiều nay
Chiếc buýt cuối cùng qua sông cầu mới
Những ngọn đèn vàng ngậm cười ven bãi.
Tôi sẽ ngồi quán cà phê đầu đường đất đỏ
Kêu một ly đen nhỏ
Đợi chuyến xe bò chở rác về khuya.
Bây giờ tháng bảy trời đương mưa
Em lấy chồng tháng ba năm ngoái
Tôi thiếu em những ngày xưa ngu dại
Em nợ tôi dăm ba lời tạ từ.
[…]
[…]
Nghìn thu còn mưa bay mãi đây
Xa nhau không một ánh trăng gầy
Nửa đêm nghe tiếng xe về vội
Tôi đốt đèn lên ngồi ngắm tay
[…]